KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 295

Lưu Mạch ngơ ngác một hồi mới kịp nhận ra là hắn đang gọi mình. Cậu

bất đắc dĩ thở dài, đi theo vào trong lều, chắp tay hỏi, “Đại nhân có chuyện
gì căn dặn?”

Đường Hạ chắp tay trầm ngâm một lát rồi quay đầu lại nghiêm mặt,

“Trần phó sứ, ngươi tuy nhỏ tuổi nhưng là thủ hạ của Ngũ điển khách. Đi sứ
phiên bang xưa nay ít khi dùng người mới.”

“Ta chưa từng nghe đến cái tên Trần Trường Trinh này, để tâm quan sát

mấy ngày qua thấy ngươi tuy nhỏ tuổi nhưng kiến thức khí độ đều bất
phàm.” Đường Hạ nói tiếp, “Nhưng chỉ vẻn vẹn như thế thì không thể nào
thuyết phục được Ngũ điển khách cho gia nhập sứ đoàn, hơn nữa còn là phó
sứ chỉ thấp hơn một mình ta.”

Lưu Mạch đáp tự nhiên, “Đường đại nhân thật tinh tế. Không dối gạt đại

nhân, đúng là Trường Trinh có người thân thích là chư hầu thế gia.” Đường
Hạ đã có nhận định, nếu phủ nhận toàn bộ thì ngược lại là không cao minh.
Hơn nữa, trên đời có vô số thứ bất thành văn, không phải lờ đi là có thể bỏ
qua, tiết lộ ra một chút, ngược lại còn có thể khiến vị cấp trên này dè chừng,
sau này cũng không vướng víu tay chân.

Dưới đèn, trong mắt Đường Hạ ánh lên một tia thấu hiểu, một tia khinh

thường, một tia hâm mộ rồi dần chuyển thành ôn hòa, nói giọng lễ độ, “Thì
ra là vậy, bản sứ biết rồi. Phía ngoài bão cát lớn, Trần phó sứ cũng là người
đứng đầu, nên cùng với ta ở lại trong lều nghỉ ngơi đi.”

“Không được”, Lưu Mạch mỉm cười từ chối, “Sư bá và tiểu cữu cữu của

ta đều ở bên ngoài, ta ra ngoài với bọn họ. Nếu không khi trở về, mẫu thân
sẽ trách mắng ta.”

Lúc vén mành lên đi ra khỏi lều, cậu còn nghe thấy Đường Hạ nói với

theo, “Trần công tử có thân thế hiển hách, lại là hậu bối của du hiệp Quách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.