KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 303

Lưu Mạch nhăn nhó, không phải cậu không biết vừa rồi biểu hiện hơi

quá mức, chỉ là thói quen lúc cần đứng ra tuyệt đối không lùi bước, muốn
cậu thu mình lại là chuyện quá khó khăn. Đến lúc trở về lữ điếm, đám
thương nhân nghe nói đã nhận được sự đồng ý của Quốc vương đều mừng
rỡ, lập tức bắt tay vào chuẩn bị. Bọn họ còn chưa kịp tìm kiếm cửa hàng đã
có quý tộc Thân Độc nghe nói đoàn sứ thần nhà Hán dâng lên lễ vật cực
quý nên tìm tới cửa. Giá thương phẩm bị đẩy lên rất cao nhưng vẫn nhanh
chóng bán hết sạch. Lưu Mạch nhìn thấy thì kinh ngạc, thở dài, “Tang thúc
thúc nói rất đúng, mua bán ở nước ngoài quả nhiên là thứ kiếm ra tiền
nhất.”

Bọn họ đổi lại một ít tiền Thân Độc để ra phố du ngoạn. Lưu Mạch rong

ruổi đến một thương điếm, thấy trong quầy bày một thanh chủy thủ cong có
đuôi bằng ngà voi trắng, nhớ lời hứa sẽ đem lễ vật về cho Lưu Sơ liền nói,
“Đem ta xem.”

Ông chủ lại không nghe được tiếng Hán, ngơ ngác nhìn sang, Lưu Mạch

lập tức hiểu ra, vội vàng nói lại bằng tiếng Thân Độc trúc trắc, “Ta muốn
xem.”

Chợt nghe giọng dễ nghe của một cô gái, “Ta muốn cái này”, nói xong

cánh tay thon thả của cô chỉ trúng vào thanh chủy thủ Lưu Mạch vừa chọn.

Ông chủ đứng đực ra, không biết xử lý thế nào. Lưu Mạch mỉm cười, cậu

vốn đã được mẫu thân dạy không nên tranh chấp với con gái, liền khoát tay
bảo thôi rồi rời khỏi cửa hàng. Cô gái kia vội vàng trả tiền, cầm thanh chủy
thủ, quay người hấp tấp đuổi theo, hô, “Người phía trước…” Cô do dự một
lát rồi nói tiếp, “Xin dừng lại!”

Lưu Mạch kinh ngạc quay đầu, hỏi, “Cô nói được tiếng Hán?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.