KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 319

đồ trang sức.”

“Thế chẳng phải quá tàn nhẫn sao?” Lưu Sơ ra vẻ không đành lòng.

“Hừ”, Lưu Mạch giả vờ giận dữ, “Tảo Tảo không thích sao? Vậy thì trả

lại cho ta đi.” Cậu làm bộ muốn đoạt lại, Lưu Sơ vội vàng giấu biến ra sau
lưng. “Đừng, là của ca ca cho thì thứ gì muội cũng thích cả.”

“Ca ca đi sứ có chuyện gì thú vị không?”

“Tất nhiên là có rồi. Sứ đoàn đi lâu như vậy thì tất nhiên có rất nhiều

chuyện để kể.”

“Vậy sao?” Lưu Sơ háo hức, “Chuyện thế nào?”

“Ví dụ như”, Lưu Mạch nói, “Ca ca nghe người trong sứ đoàn nói mấy

năm trước bọn họ đi sứ Tây Vực, ở đó có một nước tên là Dạ Lang. Quốc
vương Dạ Lang hỏi sứ thần, Dạ Lang so với Đại Hán thì nước nào lớn
hơn?”

Lưu Sơ ngơ ngác hỏi, “Dạ Lang có lớn lắm không?”

“Chỉ bằng một huyện cỡ vừa của Đại Hán mà thôi”, Lưu Mạch nói, “Cho

nên làm người phải biết đi nhiều nơi thì mới có thể mở rộng tầm mắt, không
như ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung.”

“Ha ha, vậy nếu quốc vương Dạ Lang biết được sự thật chắc sẽ rất xấu

hổ.”

Cung nhân hầu hạ bên ngoài long xa bất giác chú tâm nghe hai huynh

muội tôn quý nhất Đại Hán ríu rít trò chuyện. Trong một khắc này, tất cả
những gió mưa hiểm ác của cung đình đều không thể lan tới chiếc long xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.