KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 338

“Công chúa”, Lương Uy nói, giọng cung kính, “Không còn sớm nữa,

chuyện Công chúa muốn hỏi cũng đã biết, chắc là về được rồi.”

“Sao đã xong được chứ?” Lưu Sơ suy nghĩ rất nhanh, tâm tư thay đổi

còn nhanh hơn, thoáng cái đã tươi cười, quay sang Kim Nhật Đan ngoắc
ngoắc ngón tay, hỏi, “Kim công tử, cô gái trở về cùng sứ đoàn ngày hôm ấy
có phải đã ở lại nhà tiểu cữu cữu của ta không?”

Kim Nhật Đan chưa bao giờ quen biết một cô bé như vậy nhưng giờ coi

như cũng đã hiểu qua về tiểu công chúa có tư duy nhanh nhạy được sủng ái
này. “Những hoàng tử lớn lên trong cung”, trong lòng gã thầm nghĩ, “có ai
là đèn đã cạn dầu chứ?” Chỉ là con gái không liên quan đến quá nhiều lợi
ích nên sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Trong ba cô con gái của Vệ hoàng hậu
trước kia, Dương Thạch công chúa chỉ vì một lúc căm phẫn đã gián tiếp làm
Vệ gia suy sụp. Còn công chúa Duyệt Trữ của Trần nương nương sau khi
hồi cung vẫn luôn được sủng ái, danh tiếng chỉ thua mẫu thân của nương
nương là Công chúa Trưởng Quán Đào như một ngoại lệ. Làm cho cả Quan
Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh lúc trước cùng Thái tử điện hạ trẻ tuổi hiện giờ
trong điện Bác Vọng đều phải coi trọng, tiểu công chúa này hẳn là có chỗ
hơn người. Người phụ nữ nuôi dưỡng được hai đứa con xuất sắc như vậy
thực sự thế nào? Gã đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ đối với Trần nương nương,
người mà gã chỉ thấy thoáng qua ngoài thành Trường An vào ngày ấy.

“Đại khái là thế?” Gã cười nhẹ, “Tiểu thư muốn làm gì?”

“Ta muốn đi xem, cô gái nào có con mắt tốt như vậy, lại thích ca ca.”

Lưu Sơ nháy mắt, “Lương công công, nếu mẫu thân biết ta đi thăm Thân bà
bà, người sẽ không giận đâu.”

Lương Uy bất đắc dĩ thở dài, “Công chúa đã nói vậy rồi, Lương Uy nào

dám không tòng mệnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.