KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 359

“Đứng lên đi!” Người phụ nữ ngồi trên ghế chủ tọa ngẩng đầu, nét mặt

nhu hòa, trông vẫn còn rất trẻ. Ngược lại, cô nhớ rõ trước khi mẫu hậu mất
thì khóe mắt của người đã có những vết rạn chân chim mờ mờ.

A Kiều hơi nhếch miệng, biết rằng sự ngăn cách giữa nàng với người của

Vệ gia bằng cả sự vinh nhục của gia tộc, bằng cái chết của Vệ Tử Phu nên
vĩnh viễn không thể chung sống hòa bình với nhau. Đã vậy gặp chẳng bằng
không gặp, gần gũi chẳng bằng sơ giao, nếu đã không thoải mái với nhau
thì một dao chặt đứt cho xong. Nàng liền hỏi, “Chắc hẳn Công chúa Chư
Ấp đã rõ rằng hết tháng này thì ngươi đã trọn kỳ để tang, bản thân ngươi
cũng đã mười tám tuổi, qua tuổi thành thân một chút rồi nên ý của ta là nên
sớm xuất giá. Ngươi đã có ai hợp ý chưa?”

Lưu Thanh khẽ mỉm cười, nhớ lại năm xưa nhị tỷ Lưu Vân trước khi lên

đường tới Thượng Lâm Uyển nhận tội với phụ hoàng đã từng cầu xin với
mẫu hậu rằng nếu như có một ngày cô xuất giá thì hãy để cho cô được lựa
chọn theo ý mình. Trần A Kiều là người kỹ tính, chắc sẽ không vì bị lôi kéo
vào việc tranh đấu gì đó mà buộc người muội muội cuối cùng phải bước
vào cuộc sống khổ hạnh giống như hai người tỷ tỷ. Mẫu hậu đến phút chót
vẫn không đáp ứng. Thật ra dù có đáp ứng thì cũng thay đổi được điều gì
chứ? Mẫu hậu đã chết rồi. Mẫu hậu đã tự vẫn ở điện Tiêu Phòng để cho bốn
chị em bọn họ có thể sinh tồn bình yên trong cung điện này. Từ khoảnh
khắc đó, cô đã không còn khả năng có được hạnh phúc. Cuối cùng cô lựa
chọn bước theo lối mòn của hai tỷ tỷ, hợp lại thành một con đường bình yên
vì đệ đệ của mình.

“Nương nương”, cô cúi đầu, “Ta thích con thứ Thạch Triệt của Nội sử

Thạch đại nhân.”

Trần A Kiều trầm ngâm, “Ta biết rồi, ngươi cứ về trước đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.