KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 357

Lăng cũng không phải xuống đài. Quan trọng nhất là vị đế vương ngồi
trong điện Tuyên Thất kia sẽ không còn bạo ngược, vui giận bất thường như
trước, như vậy Tư Mã Thiên cũng có thể tránh được mối khuất nhục bị
thiến?

Lúc còn trẻ nàng đọc Sử ký thì luôn trầm trồ tán thưởng những chuyện

trước thời Hán Vũ Đế, duy chỉ khi chép chuyện đương triều thì Tư Mã
Thiên khó tránh khỏi tỵ hiềm. Cho dù là chuyện ông ta tán dương họ Lý,
công kích họ Vệ hay là phê phán thẳng thắn Hán Vũ Đế đều khiến người ta
có cảm giác trả thù cá nhân. Sử ký có tất cả mười hai tập, chỉ thiếu duy nhất
tập về Hán Vũ Đế, quả thật là đáng tiếc. Hiện giờ nàng thật sự chờ mong có
một bản ký mới và hoàn chỉnh về Hán Vũ Đế.

“A Thiên”, Đông Phương Sóc hỏi Tư Mã Thiên còn đang nhìn hút theo

bóng Trần A Kiều, “làm sao vậy?”

Tư Mã Thiên bừng tỉnh, “Trần nương nương quả là khác với tưởng tượng

của ta!”

“Thì ra là thế”, Đông Phương Sóc phì cười, “Gặp nương nương ta liền

cảm thấy bệ hạ có một vị sủng phi như vậy ở bên cạnh là điều may mắn.”

“Ta vẫn cho là”, Tư Mã Thiên khép mắt, “có thể được sủng hạnh trở lại

sau khi bị ruồng bỏ thì tất không tránh khỏi hiềm nghi là quyến rũ mê hoặc
quân vương.”

“May mắn là Tư Mã đã không viết như vậy trong sách sử.”

“Đúng vậy”, Tư Mã Thiên tự giễu, “Trung Hoa mênh mông, lịch sử hào

hùng, không biết cả đời này ta có thể viết xong hay không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.