KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 36

Hán biết được rằng tỷ tỷ của hắn chết ngay trước mặt các người thì các
người chẳng những không được ban thưởng mà còn bị xử tử.”

Lưu Đàm bị Mô Hiết dùng loan đao khống chế vẫn ngẩng cao đầu để lộ

đôi mắt mỹ lệ mà cương quyết. Bao năm sống ở vùng đất xa lạ này, ngay cả
bản thân nàng cũng nghĩ rằng mình đã dần bị đồng hóa thành một người
phụ nữ Hung Nô, suốt cuộc đời không được thấy lại bóng dáng đồng bào
mình.

“Vậy là đủ rồi.” Nàng thầm nhủ, “Đệ đệ, đệ đã làm rất tôt, không uổng

công năm xưa mẫu thân nước mắt lưng tròng tiễn ta xuất giá, không uổng
công ta chịu khổ nhiều năm ở đất Tái Bắc này.”

Lưu Đàm nhắm mắt lại rồi ngẩng cổ lao mình vào thanh loan đao, thì

thầm, “Nếu như sự tồn tại của ta thành gánh nặng cho Đại Hán thì chẳng
bằng để ta trả giá một lần cuối cùng.”

Mô Hiết kinh hãi, vội vàng giảm lực trên thanh loan đao nhưng thanh

đao vẫn cứa trên cổ Lưu Đàm một vết thật sâu. “Tiện nhân”, gã giận điên
người, trở tay tát Lưu Đàm một cái, “Gan không nhỏ nhỉ.” Cái tát toàn lực
của gã hằn dấu trên mặt Lưu Đàm, thân thể vốn yếu ớt mảnh mai của nàng
không chịu được, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất nhưng cũng không còn
khí lực tìm tới cái chết.

Quân Hán thấy Công chúa trưởng Nam Cung bị đối xử như vậy lập tức

gầm lên giận dữ, tràn đầy căm phẫn. “Nếu ngươi còn dám đụng vào Công
chúa của chúng ta…”, một người giương mạch đao chỉ vào Mô Hiết,
“Chúng ta chắc chắn băm thây ngươi thành vạn mảnh.”

Mô Hiết thấy đám quân Hán vừa rồi còn như lang như hổ nhưng lại có

vẻ do dự khi Át chi Khế Chư nằm trong tay mình thì tinh thần lại phấn
chấn, bên bờ vực thẳm bỗng lóe lên một tia hy vọng sinh tồn. Gã túm tóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.