KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 381

Nàng mở mắt, ánh trăng soi tỏ chiếc màn tơ trên đỉnh đầu. Chiếc màn

mới trắng như tuyết, không được rộng rãi tinh xảo như ở trong cung nhưng
lại khiến nàng càng cảm thấy thân thiết. Đã lâu như vậy nhưng nàng vẫn
còn thích nhưng đồ vật giản dị trong sáng. Nếu có thể mãi mãi được sống
cuộc đời bình lặng hôm nay, không phải chứng kiến những cảnh phân tranh
khốc liệt thì tốt biết nhường nào. Nhưng người đang ở bên cạnh nàng là ai
chứ?

Nàng khẽ liếc mắt nhìn y, đôi môi chợt thì thầm tên một người khác

nhưng lại không bật ra, một người vừa gần gũi vừa xa lạ.

Đuôi tóc vẫn còn ấm chưa khô, một trận gió nhẹ lùa qua cửa sổ khiến

chiếc rèm dịu dàng lay động.

Lưu Triệt ngủ đến nửa đêm, cảm giác trước ngực nóng rực, tỉnh dậy, gọi:

“Kiều Kiều, Kiều Kiều!” A Kiều nằm trong vòng tay y khẽ đáp lời nhưng
vẫn không mở mắt. Y vội vàng đưa tay sờ thử trán nàng, thấy nóng hầm hập
thì hoảng hốt gọi, “Người đâu!”

“Chủ nhân”, nội thị Tiểu Dung tiến vào, thắp đèn dầu lên, nghe thấy

giọng Lưu Triệt có vẻ lo lắng liền hỏi, “có chuyện gì vậy?”

Ngọn đèn dầu soi sáng gian phòng. Lưu Triệt nhìn rõ được mới biết A

Kiều đang sốt cao, mặt mày tái nhợt nhưng vùng cổ lại đỏ thẫm. Cho dù
không hiểu về y học, y cũng biết sốt cao đến mức độ này là cực kỳ nguy
hiểm, nghiêm mặt sai bảo, “Ngươi đánh thức mọi người dậy, đi mời các đại
phu ở gần tới đây. Những người khác về hành cung, gọi toàn bộ ngự y đi
theo có mặt.”

Rất nhanh, cả nhà trọ thắp đèn sáng rực, người người mặt mũi nặng nề đi

qua đi lại khắp hành lang. Dương Đắc Ý đánh thức chưởng quỹ nhà trọ
đang ngủ say sưa, hỏi kỹ chỗ ở của đại phu gần nhất rồi lập tức cử người đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.