KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 384

“Con…” Lưu Sơ theo trực giác, không chịu nghe lời. Mạc Sầu đứng bên

thấy sắc mặt Lưu Triệt sa sầm, vội kéo cô ra. Nếu bệ hạ nổi giận, cho dù
thường ngày vẫn sủng ái Lưu Sơ nhất, thì cũng khó bảo đảm dưới cơn thịnh
nộ sẽ như thế nào.

Đến giữa giờ Sửu lại cho uống thuốc lần nữa thì Trần A Kiều cuối cùng

cũng hạ sốt, sờ tay vào da thịt cũng không còn nóng lắm. Các ngự y thở
phào một hơi nhìn bệ hạ phất tay bảo bọn họ lui ra.

“A Kiều”, Lưu Triệt nhìn A Kiều đắm chìm trong giấc ngủ sâu, thở dài

nói: “Trẫm phải làm gì cho nàng đây?”

Trên giường, Trần A Kiều khẽ rên lên một tiếng, hơi mở mắt ra. Lưu

Triệt vội vàng ôm lấy nàng, hỏi, “Nàng nói gì vậy?”

A Kiều ở trong ngực y khẽ lẩm nhẩm, mơ màng nhìn y.

Ánh mắt Lưu Triệt sáng lên, nghe rõ ràng câu nàng gọi là “Triệt.”

Từ năm Nguyên Sóc thứ sáu, sau khi Trần A Kiều trở về cung Trường

Môn gặp lại y vẫn chưa bao giờ chủ động gọi là Triệt. “Kiều Kiều”, y khẽ
ôm lấy nàng, giọng ấm áp, ánh mắt hơi có vẻ suy tư: “Năm xưa khi Cú
Dung hầu từ biệt trước thềm rồng, nàng đích thân đưa tiễn, lúc quay lại rất
là cảm khái.”

“Cú Dung hầu?” Một lúc sau A Kiều mới có phản ứng, “Là Lưu

Đường.” Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, khẽ gọi,
“Nước.”

Lưu Triệt nhỏm dậy định gọi Lục Y mang trà vào, không ngờ người nằm

trong lòng lại níu tay kéo áo, lo lắng nói: “Triệt Nhi, ở đây với thiếp, đừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.