KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 385

bỏ đi.” Y hơi kinh ngạc, an ủi, “Được rồi, ta sẽ không đi.” Y nghĩ tới vẻ
kinh hoàng, lệ thuộc, u oán trong đáy mắt nàng, liền cất tiếng gọi, “Dương
Đắc Ý, mang nước vào đây.”

A Kiều uống nước xong lại chìm vào giấc ngủ, nhờ thế mà toát mồ hôi,

đỡ hơn khá nhiều. Khi mặt trời đứng bóng, nàng mới tỉnh dậy, lúc này đã
thật sự tỉnh táo. Nàng nghe tiếng Dương Đắc Ý ở phòng kế ngoài thấp
giọng bẩm, “Bệ hạ, nương nương bị bệnh, mà chuyến tuần thú phương đông
lại cấp bách, phải làm thế nào đây?”

Lưu Triệt trầm mặc một lát rồi đáp, “Đợi thêm một ngày nữa xem sao.”

Nàng nhắm mắt lại, gọi: “Bệ hạ.”

Lưu Triệt bước vào khiến sàn nhà bằng gỗ vang lên tiếng cót két, y thấy

nàng đã tỉnh lại thì vẻ mặt rất dịu dàng, cười nói: “Kiều Kiều.”

Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Đêm qua A Kiều sốt cao ngủ mê man

không biết làm thế nào. Hôm nay đã hồi tỉnh, muốn được tĩnh dưỡng đôi
chút. Tạm thời cũng chưa thể trở về Trường An, còn đi tuần thú phương
đông thì vất vả. Bệ hạ là quân chủ một nước, chuyến đi tuần thú phương
đông tế tự thần linh thổ địa lần này đã được quyết định lâu rồi, không thể
thay đổi được.”

Lưu Triệt lo lắng ngắm nhìn gương mặt nàng. Nếu như nói A Kiều bây

giờ là A Kiều của khi hồi cung năm Nguyên Sóc thứ sáu: thông minh, lý trí,
tỉnh táo, vậy thì A Kiều nửa mê nửa tỉnh đêm hôm qua lại càng giống với A
Kiều trước khi bị trục xuất hồi năm Nguyên Quang thứ năm mà y vẫn còn
nhớ: cố chấp, bất an, mê muội níu giữ tình cảm, không chịu buông tay.

“Đêm hôm qua”, y thăm dò, song thấy ánh mắt nàng yên tĩnh, không bộc

lộ điều gì, liền than thầm một tiếng rồi bỏ lửng không hỏi nữa. Thực ra, A
Kiều biểu hiện cuồng si phụ thuộc hay tĩnh lạnh ơ hờ, rốt cuộc loại nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.