KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 426

Tiền đại thẩm nghe vậy bật cười, nói: “Đã vậy thì ta nhận.” Bà ta liếc

Lưu Triệt ở khá xa, thấp giọng nói với A Kiều: “Long phu nhân, xem ra phu
quân của người là một nhân vật không phải tầm thường, lại rất yêu thương
người, người phải tích phúc đấy.”

A Kiều cũng chỉ cười, tiễn Tiền đại thẩm xong liền đưa giỏ ngó sen cho

Phiếu Tử, căn dặn, “Mang xuống bảo đầu bếp làm bữa tối.” Phiếu Tử vâng
dạ rồi nhẹ bước lui ra.

“Xem ra”, phía sau truyền đến giọng trêu chọc của Lưu Triệt, thì ra y

nhân lúc nàng dặn dò Phiếu Tử đã lẳng lặng đến gần nói: “Nếu không phải
trẫm về kịp thời thì chẳng mấy hôm nữa Kiều Kiều sẽ trở thành một phụ nữ
nông dân thật sự rồi.”

Nàng bật cười, xoay người lại hỏi vẻ nghiêm túc: “Thì đúng là như vậy.

Còn mấy ngày nữa thì nghi trượng đi tuần thú phương đông mới về tới Lâm
Phần, không biết bệ hạ có nguyện ý cùng A Kiều giả trang thành một nông
phu trong mấy ngày này không?”

Lưu Triệt nhìn nàng thật sâu, từ từ nói: “Khanh đã muốn vậy thì trẫm

không từ chối.”

Lúc Thượng Quan Kiệt chịu phạt trượng thì Thượng Quan Vân cùng

Thượng Quan Linh đều ở trong biệt viện. Thượng Quan Vân mở cửa sổ từ
trong phòng nhìn ra, thấy ca ca ở đằng xa mặt trắng bệch, miệng kêu la đau
đớn thì bất giác nước mắt chảy ròng ròng. Cô nghe Thượng Quan Linh ở
phía sau khẽ thở dài một tiếng, cả giận nói, “Đó cũng là ca ca của muội, vì
sao muội không hề đau xót chút nào chứ?”

“Tỷ tỷ nói không đúng rồi.” Thượng Quan Linh nheo mắt: “Tỷ tỷ sao

biết muội muội không đau xót? Chẳng lẽ cứ đau xót là phải khóc như tỷ tỷ
sao? Điều chúng ta cần làm bây giờ là lấy thuốc trị thương bôi cho ca ca.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.