KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 427

Thượng Quan Vân nén giận, tự đi lấy thuốc trị thương rồi cùng Thượng

Quan Linh tới chỗ Thượng Quan Kiệt. Thượng Quan Kiệt được bôi thuốc
xong thì nằm dài trên giường, thở dài nói, “Vân muội, ca ca chịu biết bao
khổ cực mới tạo ra được cơ hội như vậy cho hai muội. Muội là tỷ tỷ mà sao
không thông tuệ như Linh muội, lại bỏ lỡ cơ hội chứ?”

Thượng Quan Linh đứng ở phía sau Thượng Quan Vân, nghe vậy hơi

sững người, lặp lại hai chữ “Linh muội” rồi cười nhạt. Từ trước vẫn chỉ gọi
cô là A Linh, giờ đổi suy nghĩ rồi sao? Thượng Quan Vân oán hận trợn mắt
nhìn Thượng Quan Linh, ấm ức nói, “Muội không làm được chuyện như
vậy.”

Cô là tiểu thư con nhà quyền quý, tự xưng cầm kỳ thi họa đều không

thua kém ai, tinh thông cả môn đàn tỳ bà sở trường của Trần nương nương.
Đáng ra cô phải được như ước nguyện, nào ngờ Trần nương nương căn bản
không ra bài theo quy củ. Thượng Quan Kiệt thầm than một tiếng rằng đúng
là gỗ mục không thể dùng để điêu khắc, cũng là cha mẹ và mình làm hư cô.
Hắn chán nản nói: “Các muội trở về đi thôi.”

Thượng Quan Vân nhẫn nhịn trở về phòng, cuối cùng quay sang quát

Thượng Quan Linh, “Muội đắc ý rồi chứ. Muội chỉ là con dòng thứ thế mà
lại được Trần nương nương khen ngợi, ngay cả ca ca giờ cũng đối xử khác,
vượt qua cả ta. Đắc ý quá rồi. Cũng chỉ là chịu hạ mình nịnh nọt người ta
chứ có gì đặc biệt hơn người?”

“Tỷ tỷ nói vậy sai rồi.” Không ngờ Thượng Quan Linh lắc đầu, “Thứ

nhất, nương nương không thích tỷ tỷ nhưng vẫn đối xử bình thường giống
như với muội, có thấy phân biệt gì đâu. Thứ hai, tỷ tỷ cho rằng mình xuất
thân cao quý nên không chịu hòa đồng với đám bình dân nhưng tỷ không
biết rằng một người thực sự cao quý, chẳng hạn như Trần nương nương, dù
có làm chuyện gì thì cũng vẫn là người cao quý. Chẳng phải bệ hạ đã tận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.