KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 429

“Công chúa, người sao có thể nói vậy.” Mạc Sầu không biết nên khóc

hay cười, cẩn thận nhìn bốn phía, dặn dò, “Chớ để người khác nghe được
câu này. Nếu lọt ra, cho dù bệ hạ sủng ái Công chúa nhất cũng sẽ không dễ
dàng tha thứ đâu.”

“Vốn thật thế mà.” Lưu Sơ ngồi trên giường, càng nghĩ càng thấy lòng

lạnh lẽo, “Ngay từ khi ra khỏi Trường An đã không có ca ca ở bên cạnh,
đến Lâm Phần thì mẫu thân bị bệnh không thể đi tiếp được. Hôm nay ngay
cả phụ hoàng cũng bỏ ta lại nữa. Cuối cùng chắc hẳn là ta một thân cô
quạnh ở trong nghi trượng ngự giá trở về kinh.” Cô không nén nổi bực bội,
đứng lên nói, “Ta ra bên ngoài đi dạo một chút, không cần ai đi cùng.”

Lưu Sơ rời khỏi tẩm điện, mặc kệ Mạc Sầu gọi lớn phía sau. Một cơn gió

thu thổi qua khiến cô tỉnh táo hơn. Cô đi dọc một đoạn hành lang, chợt nghe
thấy tiếng cười khí phách hào hùng ở phía hành lang tiếp theo, “Quan Quân
hầu có đệ đệ như ngươi cũng có thể được an ủi suốt đời.”

Tiếng cười có vẻ hơi quen quen nhưng thứ mà cô quen thuộc đến tận

xương cốt chính là danh hào đã lâu không ai nhắc tới kia, cho đến tận giờ
nhắc lại cô vẫn còn thấy đau đớn. Cô đứng ở góc hành lang nhìn xuống, bên
dưới toàn là cây cảnh. Cây cuối thu lá úa vàng, chỉ có vài gốc tùng bách là
còn giữ được màu xanh biếc. Có hai thiếu niên đang đứng nói chuyện với
nhau dưới tàng cây, người quay lưng về phía cô có bờ vai rộng lớn, trông
hơi quen quen nhưng nhất thời cô không nhận ra là ai. Thiếu niên đứng đối
diện dường như nghe thấy gì đó, hơi ngẩng đầu lên trông thấy cô liền lộ vẻ
sửng sốt, mắt ánh lên tia kinh ngạc. Hắn có gương mặt thanh tú, còn đẹp
gấp mấy lần những cô gái bình thường.

Thiếu niên khom người bái chào, “Thần, đại phu Hoắc Quang, tham kiến

Công chúa Duyệt Trữ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.