KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 547

Lúc Lưu Triệt bước vào điện Trường Môn điện thì A Kiều đang đánh

đàn dưới cửa sổ. Nàng nghe tiếng bước chân của y liền bỏ cây đàn xuống,
nhìn sang.

“Chuyện hôm nay”, không biết vì sao Lưu Triệt trông thấy ánh mắt trong

trẻo của A Kiều lại thoáng chần chừ.

“Bệ hạ không cần nói nữa”, A Kiều khẽ mỉm cười, khóe môi hơi nhếch

lên, “Bệ hạ có thể thu hồi lệnh lục soát điện Bác Vọng vào thời điểm quyết
định cuối cùng, chừa lại một đường cho thiếp và Mạch Nhi là thiếp cảm ơn
rồi.”

Lưu Triệt chợt thấy lòng lạnh như băng. Y có thể dự liệu rằng A Kiều sẽ

oán trách, sẽ làm toáng lên, sẽ nổi giận nhưng chưa từng nghĩ rằng nàng lại
bình tĩnh đến mức lạnh lùng như vậy, thậm chí còn nói trước những gì y
định nói. Tuy những lời nàng nói có vẻ như rộng lượng tha thứ nhưng y lại
mơ hồ cảm giác thấy khoảng cách rất gần giữa hai người đã bị kéo lùi lại
một bước dài. Y cảm giác như đang trông thấy xuân về hoa nở, khắp nơi ấm
áp nhưng chỉ trong chớp mắt đã quay ngược lại mùa đông ngập tràn băng
giá mà y thì lại không thể làm được gì cả. Cảm giác thất bại như vậy khiến
y cực kỳ tức giận, ôm siết nàng vào lòng, nói: “Trẫm đâu có phụ bạc nàng.”

“Thiếp biết.” Nàng nhắm mắt, đáp.

Nàng biết, với tính cách đa nghi, với sự kiêng kỵ Vu cổ của y mà vẫn

chịu dừng tay vào thời khắc quyết định cuối cùng thì thật sự là y vẫn nhớ
tới lời hứa với nàng. Nhưng khi hạ lệnh lục soát điện Bác Vọng của Mạch
Nhi thì y thật sự không hề nghi ngờ một chút nào hay sao? Nhà đế vương
tình cảm nhạt nhẽo, không cần biết lòng nghi ngờ nhiều hay ít, chỉ cần nó
tồn tại thì sẽ không xóa đi được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.