KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 568

“Thật không?” Lưu Sơ khẽ cười lạnh, “Nếu chỉ là thế thì ta ngắm nhìn ở

điện Trường Môn cũng được, cần gì phải đến chỗ này?”

“Công chúa Duyệt Trữ”, Kim Nhật Đan bỗng nhiên quay đầu nhìn cô,

“Còn nhớ những điều ta nói với cô ở Tấn Trung không? Làm người chẳng
thể nhìn mãi về quá khứ.”

“Nhìn về con đường phía trước còn rất nhiều phong cảnh mỹ lệ.”

Lưu Sơ chợt cảnh giác, nhìn hắn vẻ đề phòng, nhẫn nại nói: “Rốt cuộc

ngươi muốn nói điều gì?”

“Không có gì.” Kim Nhật Đan bỗng nhiên lại cười ha hả, “Chỉ muốn để

cho Công chúa đừng như một đứa trẻ, mãi không thể xa rời phụ thân, mẫu
thân và ca ca?”

“Kim Nhật Đan!” Lưu Sơ nghiến răng nghiến lợi, lại nghe Kim Nhật

Đan nói tiếp, “Thật không ngờ, lúc Công chúa Duyệt Trữ nổi giận lại là lúc
có sức sống nhất, xinh đẹp mê người.”

Cô hơi sửng sốt. Kim Nhật Đan quay sang chỗ khác, nhớ lại, “Lúc phụ

thân ta còn sống, ta ở trong bộ lạc Hưu Đồ đã được nghe tên của cô, người
biết chuyện nhà Hán kể rằng hoàng đế nhà Hán sinh được bốn người con
trai, sáu người con gái.”

Sau đó thì hắn chỉ chú ý tới tên hiệu của các hoàng tử, còn về phần

những công chúa đẹp như hoa như gấm thì chỉ nghe qua loa về danh hiệu và
biết người được hoàng đế nhà Hán sủng ái nhất là Công chúa Duyệt Trữ.

Duyệt Trữ! Duyệt Trữ! Cái tên này quả nhiên rất đẹp, không giống như

danh hào của các công chúa khác. Khi đó hắn còn chưa biết rằng cái tên này
sau đó chiếm một vị trí quan trọng như thế nào trong cuộc đời mình. Biến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.