KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 566

lành như Lưu Sơ đã gặp ở Tấn Trung. Lưu Sơ tức thì tái nhợt mặt, lui lại
một bước.

“Sao vậy?” Kim Nhật Đan nhảy lên ngựa, từ trên cao mỉm cười nhìn

xuống để lộ hàm răng trắng bóng, “Công chúa vẫn còn sợ ngựa sao?” Hắn
nắm tay kéo cô lên ngựa, cười lớn nói, “Ta chở cô chạy một đoạn nhé.” Hắn
hét lớn một tiếng, con tuấn mã hí vang rồi phi nhanh như điện chớp, nháy
mắt đã ra khỏi Mậu Lăng. Lưu Sơ ở trong lòng Kim Nhật Đan, nghe tiếng
gió vù vù bên tai, biết giờ có nói cũng vô dụng nên đành mím môi yên lặng.

Chương 91: Ba năm nguyện trồng xanh ngô đồng

[1]


[1] Xuất phát từ tích “Phượng đậu ngô đồng.” Phượng ở đây chỉ người con gái, cây ngô đồng

ám chỉ người con trai cứng cỏi, là chỗ dựa vững chắc để người con gái dựa vào.

Chạy được một lát thì Kim Nhật Đan hô một tiếng, ghìm ngựa lại rồi

nhảy xuống, mỉm cười nói: “Đến rồi.” Lưu Sơ ngồi trên lưng ngựa, nhìn
chung quanh thấy hoàn toàn lạ lẫm.

“Cưỡng ép công chúa đương triều”, cô lạnh lùng nói, “Kim Nhật Đan,

rốt cuộc ngươi nghĩ mình có mấy cái đầu? Hơn nữa ngươi cho là ngươi so
với một muội muội ruột thịt như ta thì đại ca sẽ bảo vệ ai?”

“Oan uổng quá.” Kim Nhật Đan cười vang, dang rộng hai tay, “Ta chỉ

cảm thấy Công chúa đã phiền muộn ở cung Kiến Chương quá lâu nên dẫn
ra ngoài hóng mát một chút. Xuống đây đi.”

“Hóng mát cũng phải cần ta đồng ý mới được.” Lưu Sơ cười lạnh nói,

“Nếu ngươi không đưa ta trở về thì ta không xuống.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.