KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 564

“Thúc thúc”, Hoắc Thiện cắn ngón tay, nghe thấy như vậy thì rất tò mò,

đảo mắt hỏi, “Thúc cuối cùng nhắc tới ai vậy?”

“Là một a di mà Thiện Nhi chưa gặp bao giờ.” Hoắc Quang cười buồn

bã. “Cô ấy là một công chúa, được phụ thân cháu đối xử rất tốt khi người
còn sống.”

Lưu Sơ đứng ở sau mộ, lúc đầu nghe chuyện còn xấu hổ, lúc sau lại xuất

thần đến mức Hoắc Quang dẫn Hoắc Thiện rời đi từ khi nào cũng không
phát hiện ra. Oanh Tâm đứng ở bên cạnh Lưu Sơ, nghe chuyện cũng đỏ mắt
lên, lén che miệng cười trộm, rất lâu sau mới nói: “Công chúa, nô tỳ nghe ra
vị Hoắc đại nhân này chắc là rất thích Công chúa đấy.”

Lưu Sơ chợt bừng tỉnh, lườm Oanh Tâm một cái, cả giận quát, “Nói loạn

gì đấy?” Oanh Tâm theo cô đã nhiều năm, rất hiểu tính chủ nhân nên không
một chút sợ hãi, ánh mắt còn tinh quái hơn. Lưu Sơ bị cô cười trêu nên
không ngẩng đầu lên, vừa chạy ra liền sững lại. Tuy Hoắc Quang đã rời đi
nhưng có một người khác. Cô nấp ở sau mộ, đang lúc bối rối nên không biết
hắn đến.

“A”, Oanh Tâm đứng ở sau Lưu Sơ, trông thấy Kim Nhật Đan thì rất

kinh ngạc, quỳ gối nói: “Oanh Tâm tham kiến Kim đại nhân.”

Kim Nhật Đan nhìn Lưu Sơ, cười vui vẻ, “Công chúa điện hạ cũng tới

bái tế Quan Quân hầu, Hầu gia ở dưới biết được chắc chắn sẽ mừng lắm.”

Cô không rõ Kim Nhật Đan đã nghe được bao nhiêu nên lúng túng, miễn

cưỡng hỏi, “Tại sao ngươi lại tới đây?”

“Nhật Đan đã nói”, Kim Nhật Đan chỉ cười, không để ý lắm tới câu hỏi:

“một trong hai người Hán mà Kim Nhật Đan bình sinh bội phục nhất chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.