KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 563

“A.” Hoắc Thiện không hiểu lắm, hỏi lại: “Thúc thúc, cháu nghe người

ta nói rằng cha cháu là một đại anh hùng có phải không?”

Đúng vậy, là một đại anh hùng. Lưu Sơ thầm khẳng định, những năm

qua cô luôn nhớ tới Hoắc ca ca nhưng lại quên mất hắn đã là cha của một
đứa trẻ. Nhưng dù hắn còn sống, mọi thứ đều tốt đẹp thì hai người bọn họ
cũng không thể thành đôi. Trong lòng cô đột nhiên rưng rưng. Khi Hoắc
Khứ Bệnh mất đi, cô từng quật cường nói: “Trừ khi trên cõi đời này có
người con trai nào tốt hơn Hoắc ca ca, còn không thì ta sẽ không gả cho ai.”
Thiên hạ này rộng lớn nhưng cô lại không tìm được một người con trai nào
tốt như hắn nữa.

“Đúng vậy, là một đại anh hùng.” Hoắc Quang nhắc lại. Hoắc Thiện

nghe vậy rất vui mừng, ngoan ngoãn khấu đầu. Cậu khấu đầu xong liền
ngẩng lên nhìn thúc thúc, hơi lấy làm lạ khi thấy trên mặt vị thúc thúc từ
trước đến giờ luôn ôn hòa lại có những nét khác lạ.

“Đại ca, huynh ở dưới đó cứ yên tâm đi.” Vẻ mặt Hoắc Quang thoáng

gợi nét kính nể lẫn u buồn, “Dù Vệ hoàng hậu mất rồi nhưng Trường Bình
công chúa không bị liên lụy. Nhị hoàng tử đi làm Tề vương đến nay vẫn
được bình an, năm nay còn thành hôn, có lẽ đến sang năm huynh sẽ thêm
một đứa cháu họ nữa.”

“Thiện Nhi rất tốt. Nó lớn dần lên, rất ngoan ngoãn, rất thông minh.

Hoán Liên cũng khỏe, đệ coi như cũng ổn.”

“Về phần cô bé kia cũng rất tốt. Ừ, cô ấy đã bước sang tuổi mười bảy,

vẫn rất được ân sủng. Năm ngoái đệ đã gặp mặt ở Tấn Trung, thấy cô ấy
càng ngày xinh đẹp hơn, vẫn còn rất nhớ đại ca. Chỉ tiếc là đệ không khí
phách như ca ca nên không lọt vào mắt xanh của cô ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.