KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 571

thích.” Hắn sửng sốt hồi lâu mới liên hệ được cái tên này với Công chúa
Duyệt Trữ được sủng ái.

Mãi sau này, hắn nghe nói rằng cái tên Tảo Tảo là ngày xưa Trần nương

nương đã đặt, lấy ý tứ trong câu thơ “Đời người nếu mãi như vừa gặp.”
Ngay đến một người Hung Nô không hiểu thơ phú là hắn đây cũng thích
nghe câu thơ đẹp đẽ như vậy.

Lần đầu tiên hắn gặp cô là ngày sứ đoàn từ Thân Độc trở về Trường An.

Thiếu nữ vừa chớm tròn mười bốn nâng váy vui mừng chạy ào tới chỗ ca ca
của mình trông thật duyên dáng. Trong ký ức của mình, hắn chưa từng thấy
một thiếu nữ nào đẹp bằng một nửa cô. Chỉ tiếc là cô quá mảnh mai. Nghe
nói, thân thể Công chúa Duyệt Trữ từ nhỏ đã yếu ớt. Trên đời này vốn
không có chuyện hoàn mỹ, cô được sủng ái nhiều như vậy nên ông trời phải
lấy đi chút gì đó cho công bằng. Hắn cũng dần hiểu được tại sao có nhiều
người bất phàm lại không ngăn nổi lòng sủng ái đối với cô bé này. Tính
cách của Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ thông minh mà không hấp tấp, được
sủng ái nhưng không kiêu ngạo. Nếu ai coi trọng cô thì chắc chắn cô sẽ đối
xử lại với người ấy như thế. Trong suốt quá trình trưởng thành, cô đã được
quá nhiều người che mưa che gió, bảo hộ cho mình. Bản thân hắn cũng
muốn trở thành một người như vậy.

Lưu Sơ hơi lúng túng, “Ngươi ở cung Vị Ương đã mấy năm nhưng sao ta

chưa từng thấy bao giờ?”

“Công chúa là cành vàng lá ngọc”, hắn mỉm cười nói, “Tất nhiên không

để ý tới một cung nhân thấp hèn.”

Một con thỏ trắng như tuyết bỗng nhiên nhảy ra khỏi ổ trong vùng đất

khô vàng, xù lông dõi cặp mắt đen nhánh cảnh giác nhìn hai người, con
ngươi xoe tròn trông rất linh động. Lưu Sơ hoan hỉ kêu lớn, “Con thỏ kìa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.