KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 572

Con thỏ kinh hoảng, lập tức chạy xa hơn nhưng vì chưa bao giờ trông thấy
con người nên lại tiếp tục cảnh giác quan sát.

“Công chúa thích sao?” Kim Nhật Đan khẽ mỉm cười, quay lại chỗ con

ngựa lấy cung, lắp tên định bắn. Lưu Sơ hoảng hồn, vội hỏi, “Ngươi làm gì
vậy?” Cô nhào tới đẩy một cái, dù không mạnh nhưng vẫn có thể làm ảnh
hưởng tới sự chính xác của Kim Nhật Đan. Mũi tên bắn ra cắm trước người
con thỏ chừng một tầm tên khiến nó hoảng sợ chạy biến đi như một làn
khói.

“Duyệt Trữ”, Kim Nhật Đan bất đắc dĩ nói, “Cô làm gì vậy?”

“Ngươi mới làm gì đấy?” Lưu Sơ ngẩng đầu lên, không chú ý tới Kim

Nhật Đan đã thay đổi cách xưng hô. “Ta chỉ thích con thỏ nhảy nhót, nếu nó
chết rồi thì còn thích nó làm gì?”

Hắn im bặt, lúc này mới nhớ lại chuyện Lưu Mạch đã từng đề cập tới,

rằng muội muội này của hắn rất không thích giết chóc.

“Dù sao cũng phải bắn.” Hắn nói khẽ, quay lại buộc cung tên vào yên

ngựa. Người Hung Nô giỏi săn thú nhưng không giỏi bắt sống một con thỏ
vẫn còn nhảy nhót để lấy lòng người yêu. Sinh mạng của một con thỏ quá
yếu ớt khiến hắn có bắn hạ nó cũng cảm thấy rất ấm ức. Nếu bảo phải ôm
một con thỏ còn sống trên tay thì hắn sợ rằng mình sẽ quá tay bóp chết nó.

“Cái gì gọi là nhất định phải bắn?” Lưu Sơ nghe mà không hiểu.

“Người Hung Nô từ xưa có một tập tục là tự tay lột da con thú mình săn

được để tặng cho người trong trái tim mình. Trước khi tới đất Hán, ta đã
đánh mất bộ da con thú săn được ở Hung Nô nên dù gì cũng phải săn lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.