KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 573

Gương mặt Lưu Sơ dưới ánh nắng mùa thu ửng hồng. Hắn nhìn đến mê

muội, nghĩ bản thân mình chỉ là một người dị tộc thì có được mấy phần cơ
hội lấy được viên ngọc minh châu được sủng ái nhất trong lòng bệ hạ? Vì
hai huynh muội này, hắn nguyện ý từ bỏ thân phận người Hung Nô của
mình, coi bản thân như một người Hán, tôn thiên tử Đại Hán là bệ hạ của
mình.

“Cứ cách mấy năm là phụ hoàng của ta lại đến Thượng Lân Uyển săn

thú.” Lưu Sơ kể, “Trong Thượng Lâm Uyển có cả sư tử và báo, nếu ngươi
được đi theo thì biết đâu có thể săn được.”

“Vậy à?” Kim Nhật Đan cười dài, “Duyệt Trữ thích nhất loài gì?”

“Ta ư?” Lưu Sơ suy nghĩ một chút, nói: “Ta cũng giống mẫu thân, thích

nhất là cáo tuyết.”

“Cáo tuyết?” Kim Nhật Đan nhíu mày, “Loài này rất hiếm thấy. Ta ở

Hung Nô nhiều năm nhưng chưa từng thấy bao giờ. Nghe nói chỉ riêng
vùng Đường Cổ Lạp Sơn quanh năm tuyết phủ mới có. Tại sao cô thích
nó?”

“Bởi vì nó rất đẹp.” Lưu Sơ cười nói, “Khi còn bé, Quách sư thúc bế ta

đứng ở xa nhìn thấy một con, màu sắc trắng như tuyết, cặp mắt cực kỳ linh
hoạt cứ như là biết nói chuyện. Chỉ tiếc”, cô siết chặt nắm tay nói: “nó ở
quá xa, chúng ta vừa cử động thì nó đã bỏ chạy mất tăm rồi.”

“Ngươi đừng mơ tưởng nữa.” Lưu Sơ cười khanh khách, “Phụ hoàng ta

sai người tìm kiếm bao năm vẫn chưa từng thấy một con.”

‘Chẳng qua…”, cô suy nghĩ một chút, lại cắn môi, nói: “Nếu ngươi thật

có săn được hổ hay báo gì đó thì đừng làm hỏng bộ da mà cứ đưa đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.