KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 579

“Lại từ chối nữa sẽ thành lão cô nương đấy.” Nàng mắng yêu, ngẩng đầu

lên thì liền trông thấy long xa ngự giá đang đi đến từ hướng điện Tuyên
Thất. Trên long xa chính là người mà nàng đã chung sống suốt nửa cuộc
đời. Nàng từng cho rằng tên của y đối với nàng cũng giống như tên tuổi của
biết bao danh nhân trong lịch sử, chỉ là một dãy ký tự lạnh băng trên giấy,
thế nhưng số mệnh đùa cợt đã bất đắc dĩ hợp nhất cả hai làm một. Để đến
nỗi bây giờ dù nhắm mắt, nàng vẫn có thể hình dung ra từng nét nhỏ nhất
trên khuôn mặt y, quen thuộc với hơi thở của y như những đường chỉ trong
lòng bàn tay.

Số mệnh thật kỳ diệu. Nàng bị nhấn chìm trong vòng xoáy số mệnh xoay

vần nhưng đến cuối cùng đành chịu tin rằng có nhiều việc sẽ trở nên nhạt
nhòa quên lãng theo dòng thời gian trôi qua. Phảng phất như một người đi
trên con đường cái lớn bỗng nhiên ngoặt vào một ngã rẽ, đi trên ngã rẽ này
hồi lâu thì dần dần quên mất con đường đang đi dưới chân bây giờ vốn
không phải là con đường lúc ban đầu.

Long xa đi trên mặt đất phủ tuyết làm vang lên những tiếng lạo xạo, để

lại hai đường rãnh thật sâu, dừng lại ở trước Phi Tuyết các. Cung nhân đi
theo xe vén rèm lên cho Lưu Triệt mặc bộ y phục bằng gấm đen bước
xuống. Y trông thấy nàng đứng ở hành lang thì ánh mắt dịu đi, hàm chứa vẻ
ấm áp. Dường như y nhớ lại rất nhiều chuyện, từ rất nhiều năm trước đây.
Khi đó hai người còn là đôi vợ chồng trẻ, mỗi lần y từ Tuyên Thất trở về
Tiêu Phòng, nàng đều ra đứng trước điện chờ đón, lòng ngập tràn vui
sướng. Khi đó y luôn tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Kiều Kiều, nàng không phải luôn ra
đón thế này.”

“Thiếp biết rồi.” Khi đó nàng cười thật thoải mái. “Thiếp chỉ muốn được

gặp chàng sớm hơn một chút.”

“Kiều Kiều”, Lưu Triệt mỉm cười bước tới, kéo tay nàng với vẻ rất tự

nhiên mà nói: “Vào nhà đi thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.