KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 583

Tấm thảm nhung dày trải dài dưới ánh nến chan hòa tạo nên không khí

ấm áp vui vẻ. A Kiều bước đi trên đó, lòng cảm thấy thư thái, cởi bỏ mũ
miện hoàng hậu cho tóc buông xõa ra, rửa mặt, thay y phục bình thường rồi
soi gương chải tóc. Trong gương hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp chẳng
thua kém thời còn trẻ là bao. Nàng kinh ngạc ngắm nhìn rồi chợt nói, “Triệt
Nhi, nếu có một ngày thiếp già và xấu đi thì chàng còn tìm đến Trường
Môn nữa không?”

Lưu Triệt kinh ngạc, phất tay bảo cung nhân lui ra rồi hỏi, “Tại sao Kiều

Kiều lại đột nhiên hỏi như thế?”

Hồng nhan dù có xinh đẹp như thế nào thì cuối cùng vẫn có một ngày sẽ

trở thành nắm xương tàn, có phá trời vỡ đất cũng không tìm về được nữa.
Nếu y vẫn đối xử lạnh lùng với nàng, quay lưng bỏ đi thì nàng sẽ không
thèm nhỏ dù là mọt giọt nước mắt. Nhưng nếu đã trải qua nhiều năm tình
nồng thắm thiết như vậy mà vẫn có kết cục đó thì nàng không thể tin rằng
mình sẽ không động lòng. Lưu Triệt mỉm cười, cúi đầu hôn lên mái tóc đen
của nàng, “Kiều Kiều đẹp như thế này, chỉ sợ ngay cả khi trẫm đã già rồi thì
Kiều Kiều vẫn chưa già.”

Y bế nàng lên giường, “Tục ngữ có câu ‘vợ chồng kết tóc xe tơ’, nếu

Kiều Kiều không tin vào tâm ý của trẫm thì trẫm xin kết tóc một lần với
nàng vậy.”

Lời thề là cái gì đó không đáng tin nhất, nếu tâm hồn đã nhạt phai thì nó

cũng tan tành theo mây khói. A Kiều thầm giễu cợt trong lòng, thuở còn
niên thiếu thì hai người cũng từng là vợ chồng nhưng sau đó vẫn chia ly,
vậy có thể thấy là điều đó hoàn toàn không có nghĩa lý gì. Nhưng nàng
không muốn làm y cụt hứng nên liền lấy của mỗi người một đoạn tóc, nhẹ
nhàng tết thành một búi. Đầu mày khóe mắt nàng đều hiện rõ ý cười làm
mềm đi sự lạnh lùng tàn khốc của y, “Như thế này có được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.