KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 617

chúng cũng hết lời tán tụng. Nghi trượng tiếp tục đi về hướng bắc tới Kiệt
Thạch rồi lại đi tuần từ Liêu Tây sang phía bắc tới Cửu Nguyên. Trần hoàng
hậu đều đi theo suốt chặng đường, Hoàng đế và Hoàng hậu ở với nhau rất
hòa hợp.

Từ sau lễ Phong Thiện, Lưu Triệt hăng hái, không muốn lập tức trở về đế

đô Trường An mà nhân tiện lên đường tuần thú. Từ Cửu Nguyên tới biên
giới phía bắc, thanh thế lên cao thì y mới cảm thấy mãn ý, hạ lệnh quay lại,
vượt qua Hoàng Hà trở về Trường An.

Trần A Kiều theo Lưu Triệt suốt chặng đường, cảm thấy ra khỏi thành

Trường An thì bầu trời rộng mở, tâm tình thanh thản, ngàn vạn ưu phiền lo
nghĩ đã có người bên cạnh xử lý ổn thỏa, bản thân mình yên lòng thỏa sức
ngắm nhìn núi sông Đại Hán tươi đẹp. Trong đời nàng đã mấy lần đi xa, dù
người bên cạnh khác nhau nhưng lần nào cũng đều cảm thấy vui vẻ. Lưu
Triệt tuy là một người khi trở mặt sẽ lạnh lùng nhưng nếu y còn có tình cảm
với ai thì có những lúc sẽ là một tình nhân tốt nhất. Nàng cảm giác mình
đang đùa với lửa. Dù bây giờ ngọn lửa chỉ phát ra ánh sáng bập bùng mỹ lệ
trong lòng bàn tay nhưng chỉ sợ nếu không cẩn thận thì có một ngày sẽ đốt
cháy cả bản thân mình.

“Sợ cái gì?” Lưu Lăng cười khanh khách nói: “Bàn về đùa với lửa tới

mức thành thục thì có ai thắng được tỷ.”

“Tỷ không phải sợ”, nàng ngẩng đầy lười biếng nhìn Lưu Lăng, “Nhưng

mà…” Nàng muốn nói lại thôi, ngày trước nàng đã giác ngộ được rằng,
được thì tốt, không được cũng chẳng sao, chỉ cần cố gắng hết sức là được.
Cho tới bây giờ, nàng lại mơ hồ hy vọng có thể sống ổn định đến lúc bạc
đầu. Bạc đầu ư? Nàng ngửa đầu lên trào phúng, nếu bạc đầu, dung nhan
không còn tươi đẹp như xưa nữa thì chẳng phải người kia sẽ quay lưng bỏ
đi không chút do dự hay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.