KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 619

“Thật đáng tiếc.” Trần A Kiều liền buông tay thả rèm xuống, “Nếu còn

hoa đào nở thì nhất định là rất đẹp.”

Lưu Triệt ôm lấy nàng dỗ dành, “Nếu Kiều Kiều muốn thì đầu xuân sang

năm lại đến xem cũng được mà.”

“Bệ hạ”, A Kiều đưa mắt nhìn y, “Người cho rằng người đi tuần một

chuyến là rất dễ dàng có phải không? Người không biết ngân khố phải chi
bao nhiêu tiền hay sao mà sang năm lại đi nữa? Người tỉnh lại đi. Thiếp sợ
Tang tư nông lấy đao chém thiếp đó.”

Lưu Triệt cười lạnh một tiếng, nói: “Hắn dám.” Ánh mắt của y có chút

thâm trầm. Nàng thầm than đã lỡ lời, đang định nói mấy câu vớt vát thì
bỗng nghe thấy phía ngoài có tiếng người thốt lên, “Mười dặm sông dài hoa
đào ngút trời! Quả nhiên là danh bất hư truyền!” Cả đoàn nghi trượng xôn
xao, ngay cả xe ngự cũng từ từ dừng lại. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên,
giờ đã là đầu mùa hè thì lấy đâu ra hoa đào? Song cảnh tượng khi vén rèm
lên lại khiến mọi người sững sờ. Những quầng mây lớn đỏ rực tựa như hoa
đào hiện lên rõ ràng trên bầu trời cao trông như một dòng suối mây đang từ
từ chuyển động, đẹp không thể tả xiết.

Lưu Triệt ngồi sau nàng cũng nhìn thấy, khẽ ồ lên một tiếng, “Xem ra

trời xanh cũng không muốn để cho Kiều Kiều qua sông này phải tay trắng
mà về, dù không thể khiến hoa đào nở nhưng lại sinh ra dòng sông mây để
cho Kiểu Kiều chiêm ngưỡng.”

Câu nói vô cùng ngọt ngào nhưng A Kiều lại không cảm thấy vui sướng.

Nỗi lòng nàng cứ chìm dần, chìm dần xuống, cuối cùng lại mỉm cười. Điều
gì phải đến thì sẽ đến, chẳng phải vậy sao? Nàng luôn biết rằng ở nơi này có
một người con gái sẽ xuất hiện trước mặt Lưu Triệt rồi giành được sủng ái,
cuối cùng sinh ra một người con trai trở thành hoàng đế Đại Hán kế nhiệm.
Nhưng đó không phải là bây giờ mà là sáu năm sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.