KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 625

Lưu Triệt lập tức buông tay Triệu Doanh Mi ra. Triệu Doanh Mi quỳ

ngay sát gần Hoàng đế, gần đến mức có thể nhìn thấy những đường chỉ đen
tỉ mỉ trên áo bào của Hoàng đế. Cô loáng thoáng nghe thấy người nọ đến
gần nói thầm vào tai Hoàng đế những câu gì đó, trong đó có chữ hoàng hậu.
Bệ hạ khẽ “ồ” một tiếng, hơi nhếch miệng cười nhạt, nếu cô không nhìn
lầm thì nụ cười đó lại có phần mang vẻ hân hoan.

Lòng cô bỗng nhiên trầm xuống. Phụ thân của cô từng là quan thủ vệ cửa

Hoàng môn của cung Vị Ương. Sau khi mẫu thân sinh được cô thì phụ thân
không biết vì lý do gì mà lại cung hình, nhậm chức Trung hoàng môn, cuối
cùng thì mắc tội, bị xử tử ở kinh đô Trường An. Đó là thành Trường An
phồn hoa mà mẫu thân thường nói ngựa xe như nước áo quần như nêm.

Khi còn bé, cô thường nghe mẫu thân kể chuyện rằng cho dù nơi đẹp đẽ

trang nghiêm nhất trên thế gian này cũng không thể sánh bằng cung Vị
Ương ở thành Trường An xa xôi đó. Phấn son mà các phi tần hàng ngày tẩy
rửa đi có thể nhuộm nước sông Vị Thủy thành màu hồng tựa như cánh hoa
đào. Phụ thân năm xưa đã nói với mẫu thân như vậy. Mẫu thân là một người
kiên cường, phu quân mất rồi thì đem nhưng điều phu quân đã nói khi còn
sống kể lại cho con gái nghe để con gái có thể có thêm nhiều ấn tượng về
phụ thân của mình.

Cô mỗi ngày một lớn lên, dung nhan như hoa như ngọc, trong cả trăm

dặm xung quanh không ai sánh bằng. Tâm cơ của cô cũng sâu sắc tương
đồng với sắc đẹp. Cô nhắm tới tòa cung điện mà phụ thân đã nhắc tới, chỉ
khác là cô muốn vào đó nhưng không phải bằng thân phận nô tài như phụ
thân mình mà muốn làm chủ nhân tòa cung điện đó. Một dung nhan như
hoa như ngọc mà bảo cô phải cam tâm chết già ở chôn quê mùa thì thật quá
khó khăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.