KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 623

hành lang vào gặp mặt vua. Mặc dù cô gái cúi đầu nhưng vẻ thùy mị của cô
vốn không phải ở dung nhan, chỉ nhìn dáng người cũng thấy nét thanh xuân
phơi phới. Còn nàng và A Kiều thì đều đã sắp già rồi. Hồng nhan dù có
xinh đẹp nhưng với thời gian thì cũng dần hóa thành xương khô. Tay của
Triệu Doanh Mi

[1]

nắm thật chặt. Nàng từ xa nhìn lại mà dường như vẫn có

thể trông thấy trên bàn tay mảnh dẻ hiện lên những làn gân xanh chằng chịt.
Buồn tẻ và nhạt nhẽo!

[1] Doanh Mi là tên tự của Câu Qua.

Triệu Doanh Mi vào trong điện liền ngửi thấy một mùi thơm thoang

thoảng mát dịu. Dưới tấm màn lụa nhiều tầng có một lư hương hình Thao
Thiết

[2]

bằng đồng xanh đang tỏa ra những làn khói xanh nhàn nhạt lững lờ

bay lên trông rất đẹp mắt. Người ngồi trên điện chính là vị hoàng đế tôn quý
nhất của đế quốc. Cô hơi thả lỏng tay, khầu đầu, “Dân nữ Triệu Doanh Mi
khấu kiến bệ hạ.”

[2] Thần thú Thao Thiết cổ xưa theo truyền thuyết là một trong chín đứa con của rồng, một linh

vật có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ. Đặc điểm nổi bật của Thao Thiết là tham ăn vô độ, gặp

gì ăn nấy, cuối cùng cũng chết vì ăn.

Ở trên điện, Hoàng đế khẽ ồ một tiếng, lệnh xuống: “Ngẩng đầu lên

xem.” Y nói bằng giọng hơi trầm, có vẻ thờ ơ.

Lưu Triệt liền thấy cô gái bên dưới điện từ từ ngẩng đầu, hàng mi lá liễu,

đôi môi đỏ mọng, da trắng như tuyết lại tựa như được tráng một lớp men sứ
trông nõn nà bóng mượt. Y ngắm kỹ một lúc mới hỏi, “Trẫm nghe nói rằng
từ nhỏ ngươi đã không thể xòe hai bàn tay ra được phải không?”

Triệu Doanh Mi thấy bậc đế vương ngồi trên ghế ngự đã không còn trẻ,

khuôn mặt sắc sảo, đôi môi rất mỏng, vô tình đến mức hấp dẫn thì im lặng
một hồi rồi cúi đầu đáp: “Không dám dối lừa bệ hạ, đúng là như vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.