KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 639

“Tảo Tảo ngốc nào”, Trần A Kiều mỉm cười an ủi, giấu đi nỗi nghẹn

ngào. “Có phải là không về nữa đâu. Nếu con muốn, lúc nào cũng có thể
vào cung thăm mẫu thân và phụ hoàng. Đừng khóc nữa, kẻo phí công trang
điểm.”

Lưu Sơ nín khóc, mỉm cười gật đầu. Cô đứng dậy quay ra thì thấy ca ca

đang chờ ở ngoài rèm. Cô rảo bước tới bên cạnh Lưu Mạch, đưa tay cho
hắn đỡ, nghiêng đầu hỏi, “Ca ca, Tảo Tảo có đẹp không?”

Lưu Mạch đã ở vị trí thái tử được mấy năm, tâm trí ngày càng sâu sắc,

nhưng nhìn muội muội sống nương tựa lẫn nhau từ thuở nhỏ cho tới lúc
trưởng thành vừa mới trang điểm xong thì cặp mắt đen sâu thẳm vẫn ánh
lên vẻ dịu dàng. “Đẹp lắm!”, hắn chân thành khen.

Lúc đó Kim Nhật Đan đang ở ngoài cửa đông cung Kiến Chương chờ

đợi người thiếu nữ chiếm vị trí quan trọng trong cuộc đời mình. Lưu Sơ
mặc bộ lễ phục tân nương nhìn như một áng mây hồng, dung nhan như hoa
sen nổi trên mặt nước, tỏa hương thơm ngát. Từ nay về sau hắn sẽ có thể
danh chính ngôn thuận nắm tay cô.

Vợ chồng Công chúa tới điện Tuyên Đức khấu đầu tạ ơn công lao nuôi

dưỡng của Hoàng hậu và Hoàng đế. Trên điện, Lưu Triệt cùng Trần A Kiều
đều mặc lễ phục trang trọng của Hoàng đế và Hoàng hậu, nét mặt rất nhu
hòa.

Món hồi môn cực lớn của Công chúa Duyệt Trữ khiến cho dân chúng

Trường An trợn mắt líu lưỡi. Khi cỗ xe chở lễ đầu tiên đã vào khuất trong
phủ Công chúa thì cỗ xe lễ cuối cùng còn chưa lên đường rời khỏi cửa
cung.

Vào mùa thu năm Nguyên Phong thứ ba, Trần A Kiều gả chồng cho đứa

con gái yêu quý nhất trong cuộc đời mình, mặc dù sau này vẫn có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.