KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 644

lưng xuống. Song trên lưng nó là người kế thừa công phu của Triêu Thiên
Môn mà những người thuần ngựa bình thường không thể sánh kịp. Lưu
Mạch bình tĩnh ngồi trên lưng ngựa, cảm giác như đang ở trên một con
thuyền nhỏ giữa đại dương, sóng gió mạnh hơn nữa vẫn vững tựa Thái Sơn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, con tuấn mã bên dưới rốt cục nhụt chí,
dần ổn định lại, cả người lẫn ngựa đều đầm đìa mồ hôi.

“Hay!!!” Tiếng reo hò chung quanh vang lên như sấm. Có cung nhân cơ

trí khen, “Thái tử điện hạ quả nhiên dũng mãnh phi thường, hàng phục được
bảo mã.” Lưu Mạch coi như không nghe thấy, ngồi yên trên lưng ngựa, cười
tươi tắn. Ánh mặt trời mùa thu chiếu nhàn nhạt trên trường ngựa. Nhiều
năm về sau, đám cung nhân vẫn còn nhớ mãi nụ cười trong sáng của Chiêu
hoàng đế có thể so sánh với ánh mặt trời mùa thu ấm áp lúc ấy. Chiêu hoàng
đế không giống với Vũ hoàng đế vì miệng của hắn luôn có nếp nhăn khi
cười, nhưng nó chỉ ôn hòa chứ không nồng ấm. Vì ngày đó có Hiếu Vũ
Trần hoàng hậu đứng ở bên ngoài nhìn, cho nên hắn mới có thể cười thật
lòng.

Mở đầu truyện của Ban Siêu đời sau về Hiếu Chiêu hoàng đế có viết:

Hiếu Chiêu hoàng đế chí hiếu với mẫu thân.

Lưu Mạch nhảy xuống ngựa, sai thị tòng làm một bộ yên cương hợp với

ngựa, quay lại nhìn mẫu thân đang bước tới, mỉm cười nói, “Giờ mẫu thân
có thể cưỡi được rồi.”

Hãn huyết bảo mã lấy hết ngạo khí còn sót lại gõ gõ chân, liền bị Lưu

Mạch trừng mắt. Nó dường như hiểu sự quan trọng của người phụ nữ này
đối với chủ nhân nên yên tĩnh trở lại. Truyền thuyết quả nhiên là thật, mồ
hôi của Hãn huyết bảo mã đỏ như máu, nhuộm hồng cả thân nó, cũng
nhuộm hồng phần dưới y phục của Lưu Mạch. A Kiều nhìn thấy cau mày,
mất hứng nói: “Nhuộm thành như vậy, coi như y phục bỏ đi một nửa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.