KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 658

“Mạch Nhi”, rất hiếm khi y gọi con mình thân thiết như thế, “Con phải

nhớ kỹ rằng ngày sau thừa kế giang sơn Đại Hán của trẫm, dù phải trên hiếu
kính với mẫu thân, dưới bao bọc đệ, muội, nhưng chuyện cần làm vẫn phải
làm, không được quá e dè.” Tề vương Lưu Cứ đang quỳ ở phía sau Lưu
Mạch nghe thấy vậy ứa lệ, rét lạnh trong lòng vì biết rằng đây là lời cảnh
cáo cuối cùng của phụ hoàng với hắn. Nhưng có một số chuyện dù biết
cũng chẳng đặng đừng.

“Phụ hoàng”, Lưu Sơ nắm tay y, nước mắt giàn giụa.

“Được rồi, Sơ Nhi.” Trong suốt cuộc đời này y vẫn luôn kiên quyết

không chịu gọi con gái bằng tên mụ như A Kiều thường gọi, “Con đã có
mẫu hậu và ca ca chiếu cố rồi, phụ hoàng không còn gì phải lo lắng nữa.” Y
nhìn qua tất cả các con trai, con gái một vòng, nhìn đến cả Di An mà y rất ít
khi gặp, rồi phất tay, “Các con ra ngoài hết đi.”

Mấy đứa con đều biết, Hoàng đế muốn ở lại với Hoàng hậu một chút nên

lặng lẽ thối lui. Y ho khan vài tiếng, quay đầu định gọi A Kiều nhưng đột
nhiên ngưng bặt. A Kiều vẫn đứng bên cạnh, hơi cúi đầu, vẻ ưu tư. Y nhớ
lại người con gái năm xưa đã gặp.

“Kiều Kiều.” Y gọi rất chậm.

Trần A Kiều giật mình bước tới bên cạnh, nắm lấy tay y. Cánh tay y gầy

đét, bàn tay từng rất có lực nhưng giờ ngay cả việc nắm lấy tay nàng cũng
khó khăn. Chỉ là dù sao hai người cũng đã làm được như câu “vợ chồng
nắm tay nhau đến bạc đầu”. Nàng đã từng cho rằng không thể đạt được như
câu nói này, y lại dùng hơn ba mươi năm để thực hiện nó. Nàng nghĩ, nàng
không có tư cách để hoài nghi nhưng vẫn muốn hỏi một câu rằng, y có từng
hối hận về chuyện năm xưa? Khi y nhướng mày, nhìn nàng sâu thẳm,
“Trẫm không hối hận” thì nàng mới phát hiện mình vừa vô tình, buột miệng
hỏi thành lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.