KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 664

thơ “Thiếp phát sơ phúc ngạch, môn tiền chiết họa kịch. Lang kỵ trúc mã
lai, nhiễu sàng lộng thanh mai.”

[9]

[9] Câu thơ “Thiếp tóc xòa trên trán, trước cửa hái hoa chơi, Chàng cưỡi ngựa trúc đến, vòng

quanh ghẹo đẹp đôi” trong bài Trường can hành của Lý Bạch.

Chẳng lẽ chỉ có Vũ hoàng đế và Trần thái hậu mới thật sự là thanh mai

trúc mã? Có một vị hoàng đế nào đó sẽ làm phu quân của Thuận Hoa?
Người đó có yêu nàng cả đời, đến chết vẫn không thôi? Trần A Kiều nghe
được lời bàn tán, liền nhíu mày trách mắng: “Nói lung tung gì đó?” Nàng
xưa nay vốn ôn hòa, hiếm khi nghiêm mặt nên cung nhân lập tức đều câm
như hến. Thuận Hoa thế này đã rất tốt rồi không cần làm một hoàng hậu
như vậy để dệt hoa trên gấm nữa. Hoa khoe sắc trên gấm tuy đẹp nhưng Vị
Ương lại không phải là một chỗ thích hợp cho hoa khoe sắc, không vào
chốn này ngược lại còn là hạnh phúc. Huống chi, huyết thống của nàng và
Lưu Triệt đã rất gần nhau, nàng không muốn lại thêm một lần như vậy.

Thuận Hoa không để ý lắm, chỉ thỉnh thoảng thấy Ánh Chu và Phiếu Tử

phía sau ngoại tổ mẫu tỏ vẻ thương cảm. Bọn họ đều nói “Thái hậu nhất
định là nhớ tói Vũ hoàng đế rồi.”

“Vũ hoàng đế?”, Thuận Hoa thầm nghĩ. Nghe nói, danh hiệu Thuận Hoa

của cô chính là được ngoại tổ phụ

[10]

đích thân ban cho. Lúc cô biết chuyện

thì Vũ hoàng đế đã bắt đầu già rồi. Nghe nói ngoại tổ mẫu lớn hơn Vũ
hoàng đế hai tuổi nhưng sao đến giờ ngoại tổ mẫu vẫn còn xinh đẹp đến
thế? Khó trách mà Vũ hoàng đế yêu người nhiều năm như vậy. Tình yêu là
gì chứ?

[10] Ngoại tổ phụ: Ông ngoại.

Thoáng cái đã đến tháng Mười bắt đầu vào mùa đông. Khi những cơn

gió bắc đầu mùa thổi qua thành Trường An thì Thuận Hoa ngoan ngoãn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.