KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 669

nay vẫn luôn khí phách không cho phép nàng cự tuyệt, nếu thật sự mỗi ngôi
sao là đại biểu cho một linh hồn thì y nhất định sẽ lấy bóng đém làm cánh
tay ôm siết. Nàng đã phải mất tận một năm mới học được cách không để
lòng dậy sóng khi nhớ nhung y, nhưng đêm nay, chỉ riêng một đêm nay lại
khiến nàng nhớ thương vừa dịu dàng vừa mãnh liệt.

Sáng hôm sau, Trần thái hậu lâm bệnh trầm kha, không thể ngồi dậy.

Chiêu Đế lo lắng, tuyên các ngự y vào chữa trị. Bọn họ đều nói Thải hậu
nương nương lúc còn trẻ đã mấy lần bị trọng thương động tới căn cốt, giờ
tuổi cao mới phát nên không có cách gì cứu vãn. Lưu Mạch tức giận nghiến
răng ken két, nhớ tới Triêu Thiên môn ngoài kiếm thuật cũng rất giỏi về y
thuật bèn phái người không quản đường xa vạn dặm tới Đường Cổ Lạp Sơn
cầu người. Trường An cách Đường Cổ Lạp Sơn cực xa, lúc mời được người
về thì đã là tháng Năm.

Tính ra thì Tiêu Phương cũng đã già lắm rồi nhưng khi Lưu Mạch lần

đầu tiên trông thấy ông đứng trên hành lang cung Trường Nhạc quay đầu
nhìn lại thì trong đầu vẫn như cũ nghĩ đến hai từ ấm áp. Một vẻ ấm áp vượt
qua những nét đẹp bên ngoài, thấm sâu vào tâm can người đối diện.

“Sư công.” Hắn gật đầu chào hỏi, liếc nhìn cô gái đứng sau Tiêu Phương,

cảm giác khá bất ngờ. Thời gian đã trôi qua hơn hai mươi năm, kiều nữ
hồng nhan năm đó đã già đi, khuôn mặt cũng trở nên tròn trịa hơn. Nàng
khẽ dập đầu bái lạy: “Dân nữ tham kiến bệ hạ.”

“Năm đó cô ấy được người cứu giúp rồi lưu lạc đến làm môn hạ của ta.”

Tiêu Phương biết hắn nghi ngờ nên giải thích.

Người ra tay cứu giúp kia biết khúc mắc cùa nàng với hoàng gia, không

muốn dẫn lửa thiêu thân nhưng lại không nỡ bỏ mặc người con gái yếu đuối
không cứu giúp, nên mách bảo Thượng Quan Vân ngàn dặm tìm tới. Năm
đó, Tiêu Phương gặp người thiếu nữ này dưới chân Đường Cổ Lạp Sơn. Chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.