KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 667

Sắc mặt Trần Đình trở nên xám xịt. Năm xưa Trần thái hậu lưu lạc ngoài

cung đúng thật đã từng bái làm đệ tử của môn phái du hiệp đệ nhất thiên hạ.
Theo lời đồn, năm xưa bệ hạ từng muốn thanh trừng du hiệp nhưng nể mặt
Trần hoàng hậu nên mới chịu bỏ qua. Bản thân các du hiệp sau đó khi tung
hoành thiên hạ cũng bớt phóng túng nên hết thảy bình an vô sự. Hắn chẳng
biết đáng tin hay không nhưng cũng dần nhụt chí, đành nói mấy câu khách
sáo rồi bỏ đi. Cậu bé ăn mày bò dậy, nói: “Đa tạ cứu giúp.” Cậu cúi đầu thật
sâu nhưng bị thiếu niên ngăn lại, thở dài, “Ta không mong ngươi tạ ơn,
nhưng ngươi cũng không ăn trộm được gì của ta đâu vì trên người ta không
có đồng nào.”

Hắn nghe thấy tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc từ phía sau truyền

đến liền quay đầu lại, thấy một thiếu nữ còn nhỏ tuổi đang nhìn mình. Cô
xinh đẹp tuyệt trần, mặc bộ y phục may từ gấm vân sa dù có tiền cũng khó
mua được.

“Được rồi.” Thuận Hoa ném ra một xâu tiền Ngũ Thù lớn “Ta không cần

ngươi trộm, đưa luôn cho ngươi là được.” Nhìn nụ cười hiền hậu của cô,
cậu bé ăn mày bất giác đỏ mặt lùi lại một bước, vòng tay lên bái, nói: “Vốn
ta không muốn lấy tiền của tiểu thư nhưng bất đắc dĩ nhà có việc cần dùng
gấp, xin ghi nhớ ân huệ của tiểu thư.” Cậu nói xong không hề liếc mắt nhìn
bọn họ, xoay người rời đi.

Quách Lãng ra vẻ bất bình, “Ta cứu mạng của hắn mà hắn lại tạ ơn người

khác, như vậy chẳng phải là nhất bên trọng nhất bên khinh ư?”

Thuận Hoa hé miệng cười để lộ chiếc lúm đồng tiền, “Ta vừa nghe ngươi

nói là sư chất

[12]

của Trần thái hậu có đúng không?”

[12] Sư chất ở đây có nghĩa là cháu của sư phụ Trần A Kiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.