KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 677


Trong điện Tín Hợp ở Thượng Lâm Uyển, nội thị bưng lên một chén

thuốc đã được các ngự y cẩn trọng điều chế rồi cho người thử độc. Lục Y
đón lấy, chăm chút đút cho Trần A Kiều. Qua một lúc khá lâu A Kiều vẫn
không tỉnh lại khiến Lưu Triệt bắt đầu lo lắng. Dù không hiểu y thuật nhưng
y cũng biết rằng chỉ đẻ non mà mê man lâu như vậy thì nhất định là không
bình thường. Các ngự y chỉ nói loanh quanh: “Nương nương có thai khi đã
lớn tuổi nên vốn đã là nguy hiểm, huống chi... lại bị chấn động mạnh như
vậy làm thai nhi bị hỏng.”

Lưu Triệt nghe xong, mi mắt giần giật, cố gắng xua đi ý định tru di cửu

tộc đám ngự y luôn vô dụng trong lúc nguy cấp. Ngay cả Tiêu Phương chẩn
trị xong cũng nói rằng bệnh tình lần này của A Kiều rất kỳ lạ nên khó trách
bọn họ chẳng thể nói được điều gì.

“Bệ hạ”, Dương Đắc Ý đứng bên ngoài điện khẽ bẩm báo, Công chúa

trưởng Quán Đào tới.”

Y ừ một tiếng rồi bảo, “Mời cô cô vào.”

Trưởng công chúa Quán Đào vén rèm bước vào, chưa kịp bái chào đã

thấy A Kiều sắc mặt tái nhợt nằm trên giường thì lập tức nghẹn ngào chực
khóc. Lưu Triệt chỉ im lặng không nói gì, thầm nghĩ dù cô cô của mình có
khát vọng quyền lực mãnh liệt nhưng lại rất mực yêu thương A Kiều. Điều
này cũng giống như tình yêu thương vô điều kiện của A Kiều đối với Lưu
Mạch và Lưu Sơ, kể cả… đứa con trong bụng nàng nữa. Cho dù y xưa nay
vốn cứng rắn nhưng nghĩ tới đứa con vừa bị mất đi thì lòng bất giác lại nhói
đau.

“Hoàng thượng”, Trưởng công chúa Quán Đào nói: “Người trở về nghỉ

đi. Để A Kiều đấy cho ta chăm sóc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.