KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 680

Nước mắt làm sao cạn,

Cho hận sầu chơi vơi.”

“Nương nương”, người cung nữ đứng hầu bên cạnh rơi lệ, “Ngươi đừng

hát nữa. Người muốn khóc thì cứ khóc đi.”

“Phật” một tiếng, dây đàn đứt tung cắt vào ngón trỏ của Trần A Kiều làm

rướm ra một vệt máu nhỏ. Nàng cười lặng lẽ, đứng dậy nặng nhọc quay
đầu, đưa cặp mắt trống rỗng nhìn xa xa, chợt trông thấy Lưu Triệt thì khẽ
chớp lên nhưng dường như không còn sức níu giữ nữa nên trong giây lát
liền nhắm nghiền.

Đây là thời gian nào? Lưu Triệt tự hỏi, chẳng phải y đã quay lại với A

Kiều rồi ư? Nhưng sao cặp mắt của A Kiều lại còn sầu, còn khổ, còn cuồng
si như thể vừa phải chịu một nỗi uất ức cực độ? Phải rồi, nỗi uất ức y đã gây
cho nàng chẳng phải là nỗi uất ức cực độ hay sao? Nàng từng yêu y, từng
tin y đến như vậy mà y lại đi tìm niềm vui mới để rồi cuối cùng phế truất
nàng, nhẫn tâm gạt bỏ khỏi trí nhớ người con gái từng yêu kiều gọi y là
Triệt Nhi, chẳng bao giờ nhìn lại một lần.

Có lẽ, y cũng hiểu rằng nếu ngoảnh đầu lại sẽ không thể nào nhẫn tâm

được nữa. Đó là người con gái từ nhỏ đã gọi y là Triệt Nhi, từng có nụ cười
xán lạn hơn cả bầu trời thành Trường An vào ngày trong xanh nhất, thế
nhưng chỉ vì y mà dần vướng u sầu. Có lấy lý do nào cũng không thể phủ
nhận được sự thật là y đã từng rung động trước người con gái này. Nhưng
rung động sâu sắc tới đâu cũng không thể ngăn cản y bước về phía trước, để
rồi dù có gặp người con gái nào đẹp hơn đi chăng nữa thì cả cuộc đời y
cũng sẽ không còn có được những rung động như thuở ban đầu. A Kiều tựa
như đang nhìn thấy những điều chưa hề trông thấy nên không hề phát hiện
ra tâm trạng biến động của y đang đứng gần trong gang tấc, cứ thế đi thẳng
qua. Màn đêm dần buông xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.