KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 682

Lòng y chợt nhói buốt, A Kiều lại có thể cứ thế này mà đi sao? Ông lão

không nhìn y, quay sang nhìn A Kiều đang ở trong điện nói: “Dù ngươi
không nghe thấy Trần hoàng hậu nói gì nhưng chúng ta lại nghe được. Nàng
nói đại ý rằng nàng nguyện giảm hai mươi năm tuổi thọ để mọi chuyện đổi
khác. Vì thế cho nên chúng ta đã chấp thuận yêu cầu của nàng.” Cần phải
quyết tâm biết nhường nào khi chịu giảm hai mươi năm tuổi thọ?

“Thần, Phật trên trời vốn công bằng, Trần A Kiều gặp cơ duyên may

mắn nên đã biết được một số chuyện, bởi vậy tất nhiên ta cũng phải tiết lộ
một chút cho ngươi. Huống chi, Hoàng đế vốn chính là con của trời.”

Y thấy thời gian bỗng nhiên trôi cực nhanh qua trước mắt, loang loáng

những cảnh huy hoàng tráng lệ lẫn chiến trường khốc liệt hào hùng, rồi
dừng lại ở một chỗ rất rộng rãi. Nơi đó có một sản phụ đang vật vã đau đớn
rồi sinh ra một bé gái. Một cô gái mặc trang phục trắng trông rất kỳ lạ, tóc
búi cao, bế bé gái ra cửa phòng sinh trao cho một người đàn ông dáng nho
nhã đeo cặp kính gọng vàng nói, “Chúc mừng Hàn tiên sinh, là một bé gái.”

“Con gái?” Hàn Thành hỏi vẻ ngỡ ngàng nhưng niềm vui làm cha khiến

hắn hiền từ ẵm lấy đứa bé, ngắm nhìn khuôn mặt con gái rồi bật thốt lên,
“Xinh quá!”

“Đúng vậy.” Cô hộ lý cười phụ họa theo: “Tôi làm ở khoa sản bao nhiêu

năm rồi nhưng mới là lần đầu tiên thấy một bé gái xinh xắn thế này đấy.”

“Đây là...” Lưu Triệt vốn có định lực rất mạnh, dù núi sập trước mặt

cũng không biến sắc nhưng lúc này lại kinh ngạc há hốc mồm miệng.

“Đây là thế giới của hai ngàn năm sau.” Giọng nói quen thuộc kia lại vừa

cười vừa lên tiếng giải thích. Y quay đầu lại nhưng không còn thấy ông lão
tóc bạc đâu nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.