KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 683

“Như vậy”, y trấn tĩnh lại rất nhanh, thản nhiên hỏi, “Đại Hán truyền

được bao nhiêu đời?”

Giọng nói kia chợt chững lại, có vẻ bất đắc dĩ, “Không hổ là Vũ hoàng

đế, quả nhiên chỉ muốn hỏi về vấn đề này. Nhưng lần này là để ngươi làm
quen với cô bé gái kia một chuyến chứ không phải vì chuyện đó. Ngươi hãy
từ từ xem đi.”

Bên kia, Hàn Thành ẵm con gái tới bên giường vợ mình, dịu dàng nói,

“Mai Mai, chắc em mệt lắm.”

“Cũng qua rồi.” Tiêu Mai nhìn con gái bọc trong tã lót, vẻ mặt thanh

thản, “A Thành, anh nói nên đặt tên con là gì?”

Hàn Thành nghĩ một lát rồi đáp: “Lúc được báo tin, anh chạy tới bệnh

viện thì vừa hay trông thấy một đàn chim nhạn bay ngang bầu trời, con đầu
đàn còn kêu to một tiếng. Vậy thì đặt tên con là Nhạn Thanh nhé.”

“Nhạn Thanh.” Tiêu Mai mỉm cười thì thầm, “Quy nhạn thanh thanh,

hàm ý rất hay, lại dễ nghe, được lắm.”

Nhạn Thanh! Lưu Triệt chấn động, chẳng phải năm xưa lưu lạc ở bên

ngoài thì A Kiều đã dùng một cái tên giả có đúng hai từ này sao? Thế giới
luôn luôn cân bằng một cách kỳ diệu.

Nhạn Thanh lớn dần lên, khuôn mặt giống A Kiều thuở nhỏ như đúc.

Nếu như nói, nét mặt Lưu Sơ giống A Kiều đến bảy phần, Lưu Yêu sau này
giống A Kiều đến chín phần thì Nhạn Thanh mà hiện giờ y đang chứng kiến
lại như đúc ra từ một khuôn, rõ ràng là A Kiều thuở nhỏ. Hồi đó A Kiều
thường chạy nhảy dọc theo hành lang cung Vị Ương, cả hai đều còn trẻ con,
nàng thuần nhất như mặt trời vừa mọc còn y cũng chưa nhiễm phải quá
nhiều mưu mô quyền biến. Nàng thường rón rén đi tới sau lưng, đưa cánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.