KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 685

Mười lăm thì trổ dáng, nguyện muôn kiếp không rời

Giữ lòng tin son sắt, ngại chi vọng phu đài?’

Nhạn Thanh nghe chỉ hiểu được lõm bõm nhưng vẫn cảm thấy thoáng bi

ai không nói nên lời tràn ngập cõi lòng. Nàng im lặng một lúc lâu mới hỏi:
“Thanh mai trúc mã là gì ạ? Có phải là như con với mẹ không?”

Tiêu Mai phì cười: “Mấy từ này dùng để chỉ một đôi trai gái còn nhỏ gần

bằng tuổi nhau.”

“Vậy à.” Nhạn Thanh gật đầu, “Vậy thì có thể coi con và anh Trầm là

thanh mai trúc mã được không?”

Tiêu Mai trầm ngâm một lát rồi đáp: “Chắc là chưa phải đâu. Thanh mai

trúc mã là phải sống và lớn lên cùng nhau trong nhiều năm mới được. Nhà
chúng ta mới chuyển tới đây chưa đầy nửa năm mà.”

“Hai người cùng lớn lên với nhau thì thật là hạnh phúc.” Nhạn Thanh

mím môi vẻ cương quyết, “Được rồi, con sẽ đi tìm thanh mai trúc mã của
con.”

Tiêu Mai bật cười, đâu phải ai cũng có thanh mai trúc mã của mình. Mà

thanh mai trúc mã cũng không nhất định là sẽ hạnh phúc. Mấy năm sau
Nhạn Thanh mới hiểu được điều này.

Khi đó, nàng mặc váy công chúa màu hồng chạy trên đường, vấp phải

viên đá nhỏ, ngã trên mặt đất, sây sát từ khuỷu tay đến đầu gối, đau rát chỉ
chực òa khóc nức nở. Nàng ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông mặc
bộ đồ kiểu dáng kỳ lạ may từ gấm đen đang nhìn mình, thở dài vẻ quan tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.