KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 686

Nàng quên bẵng hết đau đớn, hỏi, “Chú là ai?”

Nguòì đàn ông kia ngạc nhiên, hỏi lại: “Nàng nhìn thấy trẫm... ta?”

“Tại sao lại không chứ? Chú.” Nàng nhìn mặt trời vẻ ngạc nhiên, không

chú ý cách dùng từ lạ lẫm của y. Ánh mặt trời chiếu từ phía sau người đàn
ông này khiến khuôn mặt bị khuất bóng làm nàng không thấy rõ dung mạo
của y.

Y dường như hơi nhếch miệng, muốn cười lại thôi, “Đừng gọi là chú,

nghe không được tự nhiên. Nếu cô bé đồng ý,” y chần chừ một lát rồi đề
nghị: “thì cứ gọi là ‘anh’ đi.”

Sau khi y mười tuổi liền cảm thấy A Kiều thật sự không hề giống một

biểu tỷ mà chỉ là một thiếu nữ đơn giản không hề biết đến những ưu sầu của
thế gian. Nàng cần gì phải biết những điều đó? Vốn từ khi sinh ra, nàng đã
có thân phận cao quý, có ngoại tổ mẫu che chở, có cữu cữu che chở, có y…
che chở. Đúng vậy, khi y lớn lên cũng là lúc bắt đầu học cách che chở cho
biểu tỷ. Người thiếu nữ này là vị hôn thê của y. Dù trong cuộc hôn nhân đó
có xen vào rất nhiều hàm ý chính trị, thì lúc ban đầu y vẫn muốn che chở
cho nàng được bình an. Nhưng sau này… sau khi trở về, nàng trở nên cực
kỳ thông minh, vô cùng nhạy cảm nhưng lại không hề giống những người
phụ nữ đã từng trải chuyện đời có cùng độ tuổi. Nàng khi thì nhanh nhẹn,
khi thì ưu sầu khiến y đôi lúc phải thầm hỏi liệu A Kiều của mình có phải là
ba mươi tuổi thật không? Sao nàng có lúc còn duyên dáng giống thiếu nữ
hơn?

Nhạn Thanh thì lại không thể nào lý giải được tại sao y lại suy tư nhiều

như vậy nên chỉ nhíu mày nghĩ rằng y tuổi tác thế mà đòi làm anh thì quá là
già. Tuy nhiên Lưu Triệt lại toát ra một điều gì đó không giải thích nổi
khiến nàng cảm thấy an tâm, không muốn trái ý mà ngoan ngoãn gọi:
“Anh!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.