KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 687

Ở đằng xa, Tiêu Mai cất tiếng gọi, “Nhạn Nhi.”

“Dạ.” Nàng đáp lời và nhảy dựng lên, phát hiện ra mình không còn đau

nữa. Nàng đi được vài bước thì quay đầu lại cười hỏi “Anh ở gần đây à?”

Y cũng mỉm cười, “Không vội, sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau” Đúng

vậy, chẳng lẽ không phải bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động rồi
sao?

Nàng gật đầu, an tâm đi về phía mẹ. Lần gặp mặt tình cờ như chim trời

cá nước này dần dà chìm xuống theo thời gian, cuối cùng nàng hoàn toàn
không nhớ tới nữa. Nhưng duyên phận đã được định đoạt.

Sau đó, Hàn Thành vứt bỏ vợ con đi theo niềm vui khác, buộc Tiêu Mai

phải ký giấy ly hôn. Nhạn Thanh chạy đuổi theo xe của cha thật lâu, khóc
hết nước mắt. Từ đó về sau nàng không còn cha nữa.

“Chỉ tổn thọ mà thôi.” Dì nhà bên đi ngang qua nói, “Chỉ mới nghe nói

‘Kim ốc tàng kiều’ chứ chưa bao giờ thấy chuyện đòi lại được danh phận
vợ lớn.”

“Kim ốc tàng kiều?” Nhạn Thanh ngơ ngác hỏi.

“Đúng vậy. Có vợ còn nuôi lẽ bên ngoài chính là Kim ốc tàng kiều.” Dì

kia trề miệng.

Rõ ràng không phải như vậy. Có một năm, cô cô tới điện tìm A Kiều, hỏi

trêu Lưu Triệt: “Trong điện này có rất nhiều con gái, gả cho Triệt Nhi một
cô được không? Triệt Nhi thích ai nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.