KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 240

19. Một Chuyến Picnic Trên Trời

[Đúng rồi, anh Carter. Đưa cái mic cho em nào.]

Là thế này, tôi đã từng một lần đến bảo tàng Louvre trong một kỳ

nghỉ trước đây, nhưng lúc đó tôi không bị những con dơi ăn quả xấu xa rượt
theo. Hẳn là tôi sẽ hoảng kinh hồn, nhưng tôi lại dồn hết tâm trí vào việc
nổi giận với Cárter. Tôi không thể tin được cái cách anh ấy giải quyết rắc
rối trong việc biến hình của tôi.

Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ mình vĩnh viễn sẽ là một con diều hâu

rồi chứ, chết ngạt bên trong một nhà tù bằng lông bé nhỏ. Ấy vậy mà anh ta
đã dám chế nhạo tôi!

Tôi tự hứa với mình là sẽ trả thù, nhưng vào lúc này thì nội việc làm

sao để sống sót cũng đã lắm rắc rối rồi.

Chúng tôi chạy hộc tốc trong cơn mưa lạnh buốt. Tất cả những gì tôi

có thể làm là tránh bị trượt ngã trên những vỉa hè trơn trượt. Tôi liếc nhìn
về phía sau và nhận ra có hai hình bóng đang đuổi theo chúng tôi - hai
người đàn ông với cái đầu trọc lóc, bộ râu dê và mặc áo mưa đen. Chúng có
thể trông giống như những con người bình thường trừ việc mỗi tên đều
mang theo một cây gậy đang phát sáng. Không phải là một dấu hiệu tốt rồi.

Đám dơi vẫn đang bám sát gót chúng tôi. Một con mổ vào chân tôi.

Con khác nhéo tóc tôi. Tôi phải buộc mình tiếp tục chạy. Dạ dày tôi vẫn còn
nôn nao từ việc đã ăn một trong số những con vật gây hại nho nhỏ kia khi
tôi là một con diều hâu - và không, đó không phải là chủ ý của tôi đâu.
Tuyền là bản năng tự vệ mà thôi!

"Sadie," nữ thần Bast gọi khi chúng tôi chạy. "Cỏ chỉ có vài giây để

mở cổng dịch chuyển thôi đấy."

“Ở đâu?” tôi hét lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.