KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 280

23. Bài Kiểm Tra Cuối Cùng của Giáo Sư Thoth

Sadie đây. Xin lỗi vì sự chậm trễ, mặc dầu tôi không cho là các bạn nhận

ra điều đó trong cuộn băng ghi âm này. Anh trai nhanh nhảu đoảng của tôi
đã đánh rơi micrô vào một cái hố đầy… ồ, đừng bận tâm. Chúng ta quay lại
với câu chuyện nào.

Carter giật mình tỉnh dậy, đập mạnh đầu gối vào khay đựng nước, buồn

cười muốn chết.

“Ngủ ngon chứ?” tôi hỏi.

Anh chớp mắt nhìn tôi với vẻ bối rối. “Em trở thành con người.”

“Anh mới dễ thương làm sao khi nhận ra điều đó.”

Tôi cắn một miếng pizza nữa. Tôi chưa bao giờ ăn pizza bày trong đĩa sứ

hay uống Coca trong một cái ly thủy tinh cả (không có đá - người Mỹ kỳ
quái thật) nhưng tôi đang tận hưởng dịch vụ của khoang hạng nhất.

“Em đã biến lại cách đây một tiếng.” Tôi hắng giọng. “Cũng khá…

ừm… khá có ích, những điều anh đã nói ấy, về việc tập trung vào những
điều quan trọng ấy.”

Nói có từng ấy thôi mà cũng đủ ngượng nghịu rồi, vì tôi nhớ mọi điều

mà anh ấy kể cho tôi khi tôi còn là con diều hâu về các chuyến hành trình
của anh ấy với Cha - chuyện anh ấy bị lạc ở đường tàu điện ngầm như thế
nào, bị ốm ở Venice ra sao, kêu ré lên như con nít khi tìm thấy một con bọ
cạp trong tất của mình. Quá nhiều vũ khí để trêu chọc anh ấy, nhưng kỳ lạ
là tôi chẳng có hứng. Cái cách anh ấy trải lòng mình ra… Có lẽ anh ấy đã
nghĩ rằng tôi không hiểu anh ấy khi ở trong hình dáng một con diều hâu -
nhưng anh ấy đã quá thành thật, quá vô tư, và anh ấy đã làm thế để giúp tôi
bình tĩnh lại. Nếu anh ấy đã không nói điều gì đó để tôi tập trung vào, thì
chắc rằng hiện tôi vẫn còn đang săn chuột đồng phía trên dòng sông
Potomac.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.