làm từ ngón tay. “Ồ, chuyện này sẽ hay lắm đây. Chúng ta sẽ có nhiều trì
vui đấy.”
“Xéo ngay, Ngày Đen Tối,” tôi nói.
Hắn biến thành một cột muối và rồi biến mất.
ﻤﻤﻤ
Tuyết ở công viên National Mall đã tan thành một hình vuông sắc
cạnh, có kích thước chính xác bằng kích thước kim tự tháp của Set. Quanh
bốn góc, một tá pháp sư vẫn nằm bất tỉnh. Các anh chàng tội nghiệp đó đã
bắt đầu cục cựa khi cổng dịch chuyển của chúng tôi đóng lại, nhưng vụ nổ
kim tự tháp đã khiến họ bất tỉnh lần nữa. Những người khác ở trong khu
vực cũng bị ảnh hưởng. Một người đi bộ sáng sớm đã ngã xuống bên vỉa hè.
Trên các con phố gần đó, xe ô-tô chết máy trong khi các lái xe ngủ gục trên
vô lăng.
Thế nhưng không phải ai cũng ngủ cả. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên
từ phía xa xa, và nhận thấy chúng tôi đã dịch chuyển gần như vào sâu sau
của tổng thống, tôi biết sẽ không lâu nữa đâu rồi chúng tôi sẽ phải đối phó
với một quân đội vũ trang hạng nặng.
Carter và tôi chạy vào giữa trung tâm khu đất tuyết, nơi chú Amos và
Zia đang nằm co quắp trên đám cỏ. Chẳng có dấu hiệu nào về ngai của Set
hay cái quan tài vàng, nhưng tôi cố đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình.
Chú Amos rên rỉ. “Chuyện gì…” Mắt chú ấy sầm lại. “Set… hắn…
hắn…”
“Ngủ đi.” Tôi đặt tay mình lên trán chú. Chú ấy sốt phỏng tay. Cơn
đau trong đầu chú quá sắc, nó cắt tôi như một con dao cạo. Tôi nhớ một câu
thần chú mà nữ thần Isis đã dạy tôi lúc ở New Mexico.
“Yên tĩnh,” tôi thì thầm. “Hah-ri.”
Các chữ tượng hình tỏa sáng lờ mờ phía trên mặt chú ấy.
Chú Amos lại thiếp đi, nhưng tôi biết việc tôi làm chỉ là chữa trị tạm
thời mà thôi.