KINH DIỄM NHẤT THƯƠNG - Trang 268

Ồn ào như vậy, đương nhiên không ai không biết những người này đã

đến.

Cao trào của bọn họ là trốn ở trong một chiếc lều lớn kín mít có thể

chứa tám mươi tám người, lớn tiếng cười nói, uống rượu, đoán số, mua vui.
Một người giả tiếng của bảy tám người (chuyện này Trương Thán rất giỏi,
dù sao hắn cũng là hảo thủ trong Đào Hoa xã), hò hét om sòm (chuyện này
Đường Bảo Ngưu có thừa khả năng), ngửa mặt lên trời thét lớn (Chu Đại
Khối Nhi khi nhìn thấy trăng sáng thường làm như vậy), tạo ra tạp âm
(chuyện này Thái Thủy Trạch rất thông thạo, hắn có thể dùng một cặp Nhật
Nguyệt câu gõ ra âm thanh giống như có cả bốn mươi tám người đang gõ).

Đến ngày tiếp theo, ai còn không tin bọn họ có chín mươi chín người

đến đây, đó nhất định là một kẻ điếc, kẻ mù hoặc kẻ ngốc.

Sau khi thực hiện những "hành động" này, bốn người lại chia làm bốn

đường. Một người lên Động Phòng sơn của Tam Phòng sơn, ban ngày đốt
khói, ban đêm nổi lửa; một người lên Điền Phòng sơn, đuổi hết một đám
thổ phỉ "Thanh Mã Nghĩ" đang chiếm cứ ở đó xuống dưới chân núi; một
người lên Tư Phòng sơn, đến Lão Lâm tự trên núi, bắt tất cả tăng lữ trong
chùa không được niệm kinh, lại tìm một đám trẻ tới hát làn điệu "hoa sen
rụng" cả ngày.

Đến lúc này, càng giống như có rất nhiều người đồng thời xuất hiện tại

phụ cận Điềm sơn.

Bọn họ làm như vậy, hoàn toàn là do Thiên Y Cư Sĩ đã dặn dò: "Trước

khi biết rõ hư thực của quân địch, tốt nhất nên làm vài chuyện bất ngờ, phô
trương thanh thế, tỏ ra yếu kém, điên đảo vô thường, nhằm nhiễu loạn sức
chú ý và tập trung của bọn chúng. Giống như muốn biết miệng giếng này
và đầm nước này rốt cuộc sâu bao nhiêu, không ngại ném vào đó một hòn
đá."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.