KINH DIỄM NHẤT THƯƠNG - Trang 269

Một hòn đá kêu "vèo", từ trên cao rơi xuống, rơi vào trong hồ phát ra

một tiếng "tũm".

Đây không phải là mùa đông, chỉ là gần thu. Nước hồ vốn lặng yên

như gương, đột nhiên nổi lên những nếp gấp như gió thổi qua đồng cỏ, dần
dần lan rộng ra.

Triệu Họa Tứ cảm thấy hắn đã thành công.

Hắn thành công thêm một chút trong vắt cho mùa thu này.

Mùa thu này, hắn đóng giữ tại Điềm sơn. Tại Điềm sơn lá phong rất

đỏ, lau sậy rất trắng, bông lúa rất tươi, lá khô rất vàng. Lúc này chim én về
tổ, chiều tà như máu. Nhưng đó chỉ là tĩnh. Người là người, vật là vật, ta và
vật chỉ là quên nhau, hòa cùng với nhau.

Làm sao có thể biểu đạt ra "cảm xúc hoa rơi lệ" hoặc là "núi xanh như

đang khóc"? Làm sao biến mừng vui của người thành khắc họa của vật, làm
sao biến hình của vật thành thần của người?

Triệu Họa Tứ luôn dùng bút vẽ của mình, vẽ thế giới vô biên của mình

ra trên giấy. Đặt bút càng ít, ý càng vô tận. Chỗ khó vẽ nhất chính là không
vẽ, cũng giống như võ học, không có chiêu thức mới thật sự là công phu.

Vì vậy Triệu Họa Tứ bèn dùng một hòn đá, phá trời trong nước, khiến

sắc thu, gợn sóng, nắng chiều và con người hòa vào với nhau; trong gợn
sóng phản chiếu hắn ven bờ, cũng hóa thành muôn vàn mảnh nhỏ lan ra.

Triệu Họa Tứ rất hài lòng với bức tranh này.

Hắn cảm thấy mình lĩnh ngộ lần này, cảnh giới vẽ tranh nhất định sẽ

tiến thêm một bước.

Trong lòng hắn đang vui, đột nhiên lại quay đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.