KINH DIỄM NHẤT THƯƠNG - Trang 512

Nguyên Thập Tam Hạn cười một tiếng. Bởi vì Đạt Ma tổ sư dung mạo

khác thường, phát ra tiếng cười như vậy và hành động như vậy, càng khiến
người ta cảm thấy kỳ dị.

- Ta nói rằng chuyện ta đã đồng ý thì nhất định sẽ giữ lời, bây giờ

không phải đã "giữ lời" rồi sao?

Thiên Y Cư Sĩ không tức giận, ngược lại có phần tiếc nuối, nói:

- Lão tứ, trước kia ngươi không phải xấu xa, sao bây giờ lại trở nên

như vậy? Có đáng hay không?

Nguyên Thập Tam Hạn cười gằn nói:

- Con người luôn sẽ thay đổi. Nhị sư ca, một người chỉ cần cho rằng

có thể đổi thì hắn sẽ đổi, hắn sẽ có thể thay đổi tất cả, có thể tiếp tục tiến
lên. Ta luôn có thể đổi, cũng thường tự nhủ "Nguyên Thập Tam Hạn, ta
biến! Ta biến! Ta biến!". Ta có thể khiến trời trăng đổi mới, ánh sao chuyển
dời, càn địa khôn thiên. Vừa rồi ta chỉ nói là sẽ suy nghĩ rời khỏi tướng gia
và không đối nghịch với các ngươi, ta nói là "suy nghĩ" chứ không phải
đồng ý, là chính ngươi suy nghĩ chủ quan, ngây thơ ấu trĩ, mơ tưởng hão
huyền. Bây giờ ta đã nghiêm túc suy nghĩ, ta không thể tha cho ngươi, càng
không muốn rời khỏi ngọn núi dựa lớn của ta. Y là người mà các ngươi hận
thấu xương, ta lại muốn khiến cho các ngươi sống không được vui vẻ. Lại
nói, bây giờ ta cũng không phải muốn đối nghịch với các ngươi, mà là
muốn giết ngươi.

Thiên Y Cư Sĩ mệt mỏi nhắm mắt lại:

- Dù sao, ngươi đã muốn nuốt lời thì nói thế nào cũng được. Không

ngờ lúc ngươi mới tu luyện "Thương Tâm tiễn" đã tổn thương tâm của
ngươi, bây giờ luyện thành trước tiên lại tổn thương tâm của người quan
tâm đến ngươi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.