KINH DIỄM NHẤT THƯƠNG - Trang 58

Vì không muốn chết nên phải trốn.

Đó là "trốn chạy".

Chuyện Vương Tiểu Thạch giết Phó Tông Thư nhanh chóng truyền

khắp thiên hạ. Có người nói Vương Tiểu Thạch to gan, có người nói Vương
Tiểu Thạch can đảm, nhưng gần như ai nấy đều cho rằng Vương Tiểu
Thạch dù có gan lớn cũng khó giữ được mạng.

Khó giữ được mạng là một chuyện, nhưng trong cuộc đời luôn có một

số việc, cho dù chết cũng phải làm. Ít nhất đối với Vương Tiểu Thạch, đây
là chuyện biết rõ không thể làm, nhưng vì chính nghĩa, cho dù có thể quay
ngược lại thì hắn vẫn sẽ làm như vậy.

Hơn nữa, ít nhất đến bây giờ hắn vẫn chưa chết.

Hắn còn chưa chết, chỉ đang chạy trốn.

Hắn chạy ra khỏi kinh thành, chạy trốn tới Lạc Dương, chạy xuyên tới

Dương Châu, chạy qua Hắc Long giang, chạy tới Thổ Lỗ Phiền, mua
thuyền ra biển, ẩn tính mai danh, trốn lên núi cao, chui vào khe sâu, cứ
chạy trốn như vậy đã ba năm.

Suốt ba năm.

Ba năm tuế nguyệt không tầm thường.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cho dù là mười năm cũng chỉ thoáng

cái đã qua. Nhưng trong một ngàn ngày chạy trốn, sợ bóng sợ gió, lo lắng
hão huyền, chịu đủ nỗi khổ trong khổ, còn cả nỗi khổ trên cả khổ, những
năm tháng đó con người không thể nào chịu nổi.

Người chưa từng chạy trốn lại càng không thể tưởng tượng được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.