KINH NGHIỆM TANTRA - Trang 318

310

Cái tên này, svadhishthan, là hay. Nó đích xác là trung

tâm mà ở Nhật Bản được biết là hara. Đó là lí do tại sao ở
Nhật Bản việc tự tử lại được gọi là harakiri - làm chết hay
giết bản thân mình qua trung tâm hara. Svadhishthan này chỉ
lấy đi cái mà muladhar đã cho, nhưng cái mà tới từ vĩnh
hằng, tâm thức của bạn, không bị lấy đi.

Người Hindus đã là những nhà thám hiểm vĩ đại về tâm

thức. Họ gọi nó là svadhishthan bởi vì khi bạn chết thế thì
bạn biết mình là ai. Chết trong yêu và bạn sẽ biết mình là ai.
Chết trong thiền và bạn sẽ biết mình là ai. Chết quá khứ và
bạn sẽ biết mình là ai. Chết tâm trí và bạn sẽ biết mình là ai.
Cái chết là cách để biết.

Trong những ngày cổ đại ở Ấn Độ, thầy được gọi là cái

chết - bởi vì bạn phải chết trong thầy. Đệ tử phải chết trong
thầy, chỉ thế thì người đó mới đi tới biết mình là ai.

Hai trung tâm này đã bị xã hội đầu độc rất nhiều; đây là

những trung tâm dễ dàng có sẵn cho xã hội. Bên ngoài hai
trung tâm này là năm trung tâm nữa. Trung tâm thứ ba là
manipura, thứ tư là anahata, thứ năm là vishuddha, thứ sáu là
agya, và thứ bẩy là sahasrar.

Trung tâm thứ ba, manipura, là trung tâm của tất cả các

tình cảm, xúc động của bạn. Chúng ta cứ kìm nén các xúc
động của mình trong manipura; nó có nghĩa là kim cương.
Cuộc sống là có giá trị bởi vì tình cảm, xúc động, tiếng cười,
nước mắt và nụ cười. Cuộc sống là có giá trị bởi vì tất cả
những điều này, đây là niềm vinh quang của cuộc sống. Do
đó luân xa này được gọi là manipura, luân xa kim cương.

Chỉ con người mới có khả năng có kim cương quí báu

này. Con vật không thể cười được; một cách tự nhiên chúng
cũng không thể khóc được. Nước mắt là một chiều hướng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.