KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 187

Kinh Mịch Ngọc không còn tí hứng thú và sức lực với bầu không khí làm
bộ làm tịch này nên lại kéo váy xuống.
Khi xe chạy ra đến đường Tân Giang, Kinh Mịch Ngọc chợt nhớ đến một
việc, đột nhiên hỏi anh, “Lúc anh tập gym thì có phát ra tiếng giống như
tiếng rên rỉ ngâm nga lúc cao trào không?”
Cuối cùng Yến Ngọc cũng nhìn cô một cái.
Hai tay của Kinh Mịch Ngọc bắt chước động tác tập máy chèo thuyền,
“Giống như vậy nè, lúc kéo thì ‘A’, lúc thả lỏng thì “Hự.” A — hự, cuối
cùng thì tăng âm lượng lên, á — grừ!”
Xe dừng đèn đỏ.
Yến Ngọc che giấu cảm xúc, “Muốn nghe lời nói thật?”
“Anh nói đi.”
“Tiếng kêu trên giường của cô chẳng khác nào oán quỷ kêu khóc.”Cặp mi
thanh tú của Kinh Mịch Ngọc cong lên, “Sự ăn ý của chúng ta quá kém.”
“Tôi cũng nhận ra chuyện này.”
Kinh Mịch Ngọc thở dài. Cô mở cúc áo, anh thế mà lại giả bộ như không
thấy. Vậy mà còn nói mình thích nhất là cup D. Lừa chị đây à! Chỉ có điều,
câu nói tiếp theo của Yến Ngọc lại là nói về cúc áo của cô, “Dưới ánh đèn
sáng thì nếu chỉ cởi một cúc áo thì ngay cả khe rãnh của cô cũng không
thấy được. Một là cởi từ hai cúc trở lên, hai là cài chặt lại hết. Đừng làm
chuyện phí công vô ích.”
Kinh Mịch Ngọc hừ lạnh, “Muốn dùng phép khích tướng để dụ tôi cởi quần
áo à? Anh không có cửa đâu!”
“Cô không cởi cũng được. Tôi đang lái xe cũng nhìn không tiện, nhưng tôi
có thể dùng một tay để mở. Nếu cô thật sự có lòng câu dẫn tôi thì nên kéo
tay phải của tôi qua, đặt lên trên ngực cô mới phải.”
“Nghĩ hay thật.” Kinh Mịch Ngọc lạnh lùng cài cúc áo lại.
Hội sở thể hình của bạn Yến Ngọc là mô hình cộng hưởng, kết hợp với âm
nhạc, không giống như phòng tập thường ngày Kinh Mịch Ngọc đi. Nhưng
có điều, những giai điệu êm dịu ở đây cũng không át được hết những tiếng
kêu ư a a đè nén của những người đàn ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.