KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 220

“Được.” Yến Ngọc thay quần áo, đem theo một sợi dây thừng leo núi, sau
đó đi ra bằng cửa hông.
Xe của anh vừa rời khỏi trang viên nhà họ Yến thì chạm mặt xe thương vụ
của Yến Phong Hoa.
Tốc độ của chiếc xe thương vụ lập tức chậm lại, cửa sổ bên trái phía sau xe
được hạ xuống.
Gương mặt của Yến Phong Hoa lộ ra từ cửa sổ xe, “Đã trễ thế như vậy còn
đi đâu nữa?”
Yến Ngọc cười phóng đãng, “Tìm phụ nữ.” Anh không nói dối, bất quá ý
tứ trong lời nói này ba anh và anh hiểu không giống nhau mà thôi.
Yến Phong Hoa lắc đầu, bấm cửa sổ xe lên, xe hai cha con lướt qua nhau.
Kinh Mịch Ngọc đợi khoảng hai mươi phút thì nhận được điện thoại của
Yến Ngọc.
Anh nói, “Tắt đèn phòng đó đi.”
“Hả?”
Yến Ngọc không giải thích, “Tắt đèn.”
“Được.” Cô che microphone, quay đầu nói, “Tôn Nhiên, tắt đèn đi.”
Tôn Nhiên liên tục tắt từng chốt đèn, cả căn phòng rơi vào bóng tối.
Kinh Mịch Ngọc nghe Yến Ngọc nói, “Mở cửa sổ ra.”
Cửa sổ lớn thế này chỉ có thể mở được một cánh. Cô mở cửa sổ ra 90 độ,
nhìn thẳng về phía trước. Ánh đèn vẫn còn lập lòe trên tòa cao ốc, chứng tỏ
vẫn còn có người đang ở lại tăng ca.
Thật ra, cô không thích cảm giác nhìn xuống phía dưới. Thỉnh thoảng khi
nhìn vài lần, cô vẫn luôn lo sợ sẽ có một giây phút nào đó, bản thân sẽ rơi
xuống, rơi thẳng xuống địa ngục.
Yến Ngọc bổ sung, “Nhìn lên trên.”
Cô thò đầu ra, vừa ngẩng lên đã thấy Yến Ngọc.
Gió đêm khá mạnh, tóc của cô bị thổi bay trước mặt.
Yến Ngọc đang ngồi trên bệ cửa sổ phía trên, vẫn dùng di động nói chuyện
với cô, “Mấy căn phòng trên dưới trái phải tôi đã mua hết, chỉ có điều, căn
phòng này là chỗ dễ nhảy nhất.”
Một tay cô vén mấy sợi tóc rối bời trên mặt, “Sao anh không đi cửa chính?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.